Minh Hôn Chính Thú

Chương 20: Ba Hồn Bảy Vía



Dịch + Edit: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii


       Xa Dục nói với tôi nếu như chú Cung ở lại, ông ta sẽ không những đếch giúp gì được cho chúng tôi, mà có khi còn gây thêm lộn xộn nữa. 


      Nghe Xa Dục nói vậy, tôi liền bối rối cười: "Hihi, thế tôi ở đây chắc cũng méo giúp được gì anh đâu nhỉ, vậy thì tôi té trước đây nhé?" 


       "Anh thì đừng có mơ, tôi còn cần xin của anh ít máu để dùng đấy." Xa Dục thấy tôi muốn chạy liền vội nói. 


       "Đùa cái éo gì thế? Lấy máu của tôi làm gì, anh đùa ác nó vừa." Tôi khó tin hỏi lại Xa Dục.


       Xa Dục nhìn tôi lắc đầu ý nói anh ta thực sự không có đùa, ai bảo tôi là truyền nhân của Chung Quỳ cơ, cho nên máu của tôi có lực sát thương cực lớn đối với ma quỷ. 


       Tôi ngờ vực hỏi Xa Dục tại sao anh ấy lại biết được điều đó, chẳng nhẽ là vì bức thư của ông nội tôi? Nhưng mà tôi không hề đưa nó cho bất kỳ ai xem cơ mà... 


       Xa Dục nói tôi sao nhanh quên thế, ông nội của tôi với sư phụ anh ta là bạn cơ mà. Sư phụ của anh ấy đã nói cho anh ấy tất cả mọi chuyện rồi. Hai người họ ban đầu gặp nhau cũng chỉ là cùng chung chí hướng đi bắt ma. Ông nội tôi cho dù là truyền nhân của Chung Quỳ nhưng vì ngộ tính của ông ấy không được tốt lắm nên thành tích bắt ma các thứ chả có là bao. Còn sư phụ của Xa Dục thì đã luyện đến cao cấp, sau đó thì hai người trở thành bạn bè rồi cũng giúp đỡ nhau về mọi mặt. 


      Tôi hỏi Xa Dục có phải là anh ấy đã gặp ông nội tôi rồi không. Nhưng anh ấy lắc đầu, ngày ấy Xa Dục mỗi ngày đều bị sư phụ bắt nhốt bế quan tu luyện đọc sách trên núi. Cứ qua một thời gian dài vì không muốn Xa Dục thụt lùi so với xã hội nên mới cho anh ta xuống núi một tháng thôi.


       Xuống núi thì xuống nhưng anh ấy trước giờ cũng chưa từng được sư phụ đưa đi bắt ma, cho nên Xa Dục đó giờ chưa từng gặp ông nội của tôi.


       "Chuyện này có tin được không thế... Thế tại sao trước đây lúc đánh nhau với cô Ba kia anh không chịu nói ra, để tôi trực tiếp phun ra một ngụm máu rồi vặt cổ cô ta luôn." Tôi vẫn cảm thấy câu chuyện của Xa Dục có chút gì đó rất mơ hồ.


       Xa Dục nói rằng hồi đó anh ấy nghĩ cái thứ huyết mạch này cần phải có điều kiện để "kích hoạt", giống như bố của tôi vậy, vì sinh ra không đúng thời nên cả đời không thể sử dụng được, vĩnh viễn là một người thường. 


       Mà tôi thì lại vì trúng âm độc của cô Ba, ngay lúc mà sinh mệnh bị đe doạ liền cảm thấy huyết mạch này được kích hoạt, đây chính là thời cơ của tôi.


       Khi mà chúng tôi vẫn còn đang mải nói chuyện, con chó đen mà chú Cung đem về khi nãy tự dưng lại cứ nhìn về phía quân tài sủa ầm ĩ không ngừng.... Con chó này trông như đã bị doạ không nhẹ, toàn thân lông đều dựng đứng cả lên phòng bị.


       Ngay lúc đó, đột nhiên có một trận gió lạnh lùa vào từ bên ngoài, trận gió này thổi tới làm lông gà lông vịt trên người tôi rụng hết mẹ luôn. Mà chỗ nhang cắm trên lư hương lập tức lại gãy đôi thêm lần nữa.... 


       Miếng ngọc trên người tôi lại trở nên nóng rát.... Chuyện này đem đến cho tôi một cảm giác không ổn tí nào. 


       Không khí trong linh đường lúc này trở nên vô cùng đáng sợ, từng trận gió lạnh liên tục thổi đến làm những dải khăn trắng bay lên quét ra tứ phía. Bây giờ đã là hơn mười giờ đêm, đám người tụ tập ăn uống ở ngoài kia đều đã giải tán, mà những người được Vương Phú Hữu thuê đến khóc mướn cũng đã sớm bị chú Cung đuổi đi. Còn Vương Phú Hữu với con trai ông ta thì cũng quay về phòng ngủ từ sớm rồi. Nói cách khác, cả cái linh đường rộng lớn này bây giờ chỉ còn lại mỗi tôi với Xa Dục. 


        Ánh sáng của mấy cây nến trắng tuy rằng chiếu sáng hết cả linh đường nhưng vẫn khiến cho người ta một cảm giác vô cùng đáng sợ... Mấy cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi càng ngày càng mạnh, đến con chó đen kia cũng bị doạ đến cụp đuôi chui tọt vào góc tường mà rên ư ử.


        Xa Dục nhìn xung quanh một chút, sau đó lại vuốt loạn mái tóc của mình lên, để lộ con mắt xám. Anh ấy nhìn chằm chằm vào cơ quan tài, thấp giọng nói "Bắt đầu tụ lại rồi....." 


        Tôi hỏi Xa Dục nói vậy là có ý gì, anh ấy trả lời rằng người bình thường đều có đủ ba hồn bảy vía. Trong sách có ghi chép lại rõ ràng, khi mà con người ta chết, ba hồn là nhận thức tinh thần sẽ chia ra ba đường mà tách rời, còn bảy vía vốn chỉ là những cái thể chất vật lý, nên sẽ bị tiêu tán.


        Cho nên mới nói, phàm những thứ mà chúng ta gặp kia đều là phần hồn.... Ba phần hồn kia nói dễ hiểu một chút thì là thiên hồn, địa hồn, nhân hồn. Thiên hồn sẽ về trời, địa hồn sẽ xuống âm phủ, nhân hồn sẽ ở lại phần mộ.


        Theo lẽ thường nếu như vừa mới chết thì ba hồn bảy vía chưa kịp tiêu tán, trong vòng bảy ngày đầu tiên chúng ta vẫn có khả năng gặp được. Còn sau đó thì khó để có thể tự nhiên gặp lại được. Tất nhiên là cũng vẫn có một vài loại pháp thuật có thể giúp ta gặp lại nếu muốn. 


        Còn những ai mà chết oan, chết một cách không cam tâm, bảy vía không thể rời bỏ được hồn, hồn cũng không thể quay về, thì nó sẽ biến thành cái dạng ác quỷ khủng bố kia.


       Mà cái loại quỷ này bình thường trong bảy ngày đầu sẽ dần dần tụ tập lại sát khí, sau đó hình thành quỷ thể. Quỷ thể hình hành chúng sẽ đi tìm và giết chết những ai đã hại chết nó để báo thù. Sau khi báo thù xong quỷ thể sẽ tự động tan biến. Còn linh hồn nếu như không được độ hoá thì sẽ vĩnh viễn trở thành cô hồn dã quỷ lang thang trên nhân gian. 


      Ngoài ra cũng còn một loại khác, sau khi báo thù xong, lệ khí lại càng ngày càng nặng. Càng ngày càng hấp thụ nhiều sát khí phát triển thành ác quỷ thực sự. Nhưng mà loại này cũng hiếm khi gặp. 


     Nghe Xa Dục nói xong tuy rằng tôi cũng sởn cả tóc gáy lên, nhưng mà dù sao thì nó cũng chỉ là sách nói thôi đúng không.……


    Giải thích xong Xa Dục không biết lôi đâu một xấp giấy màu vàng, một cái bát với một cây bút lông. Sau đó anh ta tay cầm dao quay lại nhìn tôi cười nịnh nọt bảo tôi cho anh ta xin tí tiết nhé.... Tôi có thể không cho không??? 


    Rõ ràng là không rồi. Cũng may là Xa Dục không cần quá nhiều máu, nhỏ xong máu của tôi vào trong bát, Xa Dục cầm nó lên nhìn mất một lúc. Sau đó anh ấy bảo tôi lấy từ trong túi ra một cái chuông đồng treo lên trên cửa. Nhìn thấy cái chuông đồng này, tôi lại nhớ đến Tề Linh... 


     Tôi gật đầu rồi làm theo. Cầm chuông đồng trong tay nhìn kỹ một hồi, nó chẳng khác gì với mấy cái chuông bình thường cả. Điều đặc biệt duy nhất là tôi lắc thế mà nó lại không kêu. 


      Tuy nhiên, tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cầm chuông và treo nó trên cửa. Ngay khi bước đến cửa, tôi liền cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Bên ngoài không có gió thế mà mặc dù tôi đứng trong cửa nhưng vẫn luôn cảm thấy một cơn gió đen đang len lỏi vào.     


       Khi đứng trên ghế treo chuông, tôi vô thức liếc nhìn quan tài, thấy rằng bên ngoài quan tài trắng đang được bảo phủ một lớp sương mỏng .... Mặc dù bây giờ đang là tháng hai, nhưng ở trong nhà thì làm sao mà có sương được?


       Tôi treo xong chuông liền nhanh chóng chạy về phía Xa Dục, và nói với anh ấy chuyện này. Nhưng lúc này Xa Dục có vẻ đang rất tập trung, nhíu mày chậm rãi cẩn thận vẽ lên mấy tờ giấy màu vàng.     


      Ở bên cạnh đã có vài tờ hoàn thành, cũng có những tờ bị vo tròn ném đi. Rõ ràng đó là những bức vẽ hỏng...     


      Xa Dục vã mồ hôi đầy trán, không biết có phải vì Xa Dục quá nhập tâm hay không mà tôi lại cảm thấy tồi tệ khi mình cứ đi làm phiền người ta nhiều thế này.


      Tôi thận trọng quan sát xem quan tài có điều gì bất thường hay không, có thể là do tôi đã căng thẳng quá mức nên chỉ một tí chuyện cũng đã khiến tôi nổi da gà.


      Lúc này, tiếng chuông ở cửa đột nhiên vang lên, tiếng chuông này lập tức làm tôi choáng váng đến toát ra mồ hôi lạnh ...


      Bởi vì tôi đã thử cái chuông đồng này rồi, nếu chỉ động vào bình thường nó sẽ không phát ra âm thanh nào cả. Ngay lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng Xa Dục thở dài bên cạnh.


       Tôi quay lại nhìn Xa Dục và nhận ra rằng anh ta đang vô cùng hài lòng nhìn vào đống bùa vừa vẽ.


       Thế nhưng mặt thư thái không kéo dài được lâu, khi anh ấy cũng nghe thấy tiếng chuông đồng treo ở cửa liền vội vã hỏi tôi chuông đồng reo từ khi nào.     


       Tôi nói là từ một phút trước rồi, Xa Dục gật đầu và bỏ xấp giấy màu vàng xuống. Tôi nhân tiện cũng nói luôn với anh ta rằng trên bề mặt quan tài cũng bị phủ bằng một lớp sương. Nghe xong, anh ta nhanh chóng trèo lên ghế và liếc lên bề mặt quan tài, biểu cảm của Xa Dục trở nên vô cùng tệ và nói với tôi "Chung Xuyên, anh phải cẩn thận đấy. Con ma này có thể tệ hơn so với tôi nghĩ một chút. Trong trường hợp, tôi không thể để mắt đến anh, nếu có cơ hội thì phải tìm cách chạy ngay lập tức. "     


      "Hả... chúng ta bây giờ phải làm sao?" Giọng điệu của Xa Dục khiến trong tôi dấy lên một nỗi lo lắng khó có thể giải thích được.     


       Xa Dục liếc nhìn tôi, nói một hồi, rồi đi ra buộc một vài cái dây màu đen ở lối vào.


      Tiếng chuông đồng liên tục kêu lên khoảng hơn 10 phút, lớp sương trên mặt quan tài ngày càng dày. Nhiệt độ trong phòng dường như đã hạ xuống dưới âm độ. Xa Dục nhìn chòng chọc vào quan tài với ánh mắt cẩn trọng. Anh ta nói rằng khi quỷ thể đang được hình thành đây chính là thời điểm nó yếu nhất. Chúng ta có thể nhân cơ hội này để khống chế cô ta...     


      Tôi chỉ biết gật đầu, vì thực ra tôi cũng không giúp được gì.     


      Lúc này, có tiếng chửi rủa của chú Cung ở ngoài cửa, "Hai đứa bay đang làm cái quái gì vậy? Ai bảo cậu treo chiếc chuông đồng này lên? Tiếng ồn ào này, còn để cho người khác ngủ nữa hay không..."     


      Chú Cung mang cái mặt chưa tỉnh ngủ mơ hồ đi vào, vừa đi đến cửa liền giơ chân đạp trúng mấy sợi dây đen của Xa Dục.   


      Nhìn thấy sợi dây đen trên chân mình, chú Cung vừa hét lên vừa gỡ gỡ mấy cái dây: "Cậu đang làm cái quái gì vậy, hai thằng nhãi này... cậu không nghe lời ta nói à? Lại còn treo chuông, gọi ma chắc ... "     


      Khuôn mặt của Xa Dục lập tức xám xịt, anh ta vội nói chú Cung đứng lại rồi nhanh chóng bước về phía cửa vội vàng sắp xếp lại mấy cái dây đen.....    


      Nhưng ngay lúc này, cái chuông reo ở cửa kêu lên linh linh linh linh. Xa Dục quay lại nhìn cái quan tài, mặt anh ta xanh lét. Xa Dục lập tức muốn chạy về phía quan tài, nhưng bị bàn tay lớn của chú Cung kéo giật lại.


      "Hai thằng nhãi ranh các cậu đang làm cái quái gì thế hả! Còn muốn chạy....đi..." chú Cung còn chưa kịp nói hết lời, đột nhiên đứng sững lại.... Cứ như bị trúng tà, ngã bịch xuống đất.


      "Con mẹ nó… xong rồi……" Xa Dục vội vàng rút tay ra khỏi tay chú Cung, sau đó nhoài tới vồ lấy tập bùa vừa vẽ xong ban nãy...


      Chưa đợi đến lúc Xa Dục cầm được xấp giấy bùa, chú Cung đã đứng dậy, nhìn lướt qua thì có vẻ bình thường, nhưng lúc này trên mặt ông ấy lại đang ngập tràn sự phẫn nộ âm hiểm.


__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.