Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii
Tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc một bộ đồ đỏ chót đứng cách đó không xa. Đôi mắt màu xám xịt của cô ta đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi môi đỏ thắm của cô ta dường như càng khiến cho gương mặt trắng bệch trở nên rợn người hơn. Không những thế, trên khuôn mặt nhợt nhạt ấy còn hằn lên chằng chịt những đường gân máu đỏ thẫm.
Tôi sợ hãi cầm chặt thanh kiếm đồng trong tay. Nếu cô ấy có bất kỳ dị động nào, tôi sẽ trực tiếp cầm thanh kiếm này chém cô ấy luôn.
Bà lão thấy tôi cứ nhìn về phía sau bà, liền hỏi tôi đang nhìn gì vậy?
Người phụ nữ kia thấy tôi nhìn lại, cô ấy liền lắc đầu với tôi, ý muốn tôi nói không thấy gì chăng?
Thành thật mà nói. Tôi cũng sợ rằng vẻ bề ngoài của cô ấy sẽ khiến bà cụ sợ hãi. Nên tôi nhanh chóng mỉm cười lúng túng và nói không có gì, rồi để bà cụ tiếp tục kể chuyện
Nếu tôi đoán không sai, người phụ nữ kinh dị đứng đằng sau bà cụ kia chính là cháu gái của bà. Bà lão vẫn tiếp tục để tiền giấy vào lò than, rồi nói với tôi.
Cháu gái bà tên là Liêu Tinh Thiên*, là một cô bé rất đáng thương. Bố cô là lái xe đường dài, ông đã chết trong một tai nạn xe hơi ngay sau khi cô chào đời. Còn mẹ của cô ấy thì sớm đã tái hôn. Từ nhỏ, Liêu Tinh Thiên đã phải đi theo bà mưu sinh.
----------------------
Gốc :晴天 /qíngtian/ Tinh Thiên: ngày đẹp trời.
Tên chương này là tác giả chơi chữ với tên chị gái nha ❤️
-----------------------
Tuy nhiên, Liêu Tinh Thiên đã rất cố gắng. Cô đỗ vào trường đại học tốt nhất trong cả nước với kết quả vô cùng xuất sắc, sau đó còn đạt được học bổng và thuận lợi tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh như cô, đương nhiên là được rất nhiều các công ty lớn săn đón.
Liêu Tinh Thiên vốn dĩ có cơ hội đến các thành phố lớn và có một nền tảng phát triển tốt hơn. Nhưng vì bà, cô đã quyết định ở lại thành phố Tần An và tìm đến Tập đoàn Chấn Nguyên, một trong những tập đoàn top ba của thành phố này.
Với chỉ số IQ và EQ cao, tốc độ thăng tiến của Liêu Tinh Thiên đương nhiên cũng rất nhanh. Chỉ mới vào công ty hai năm, cô đã trở thành một quản lý bằng nỗ lực của chính mình.
Nhưng mặt khác, Liêu Tinh Thiên cũng bị nhiều người đố kỵ, cô cũng bị mấy tên lãnh đạo không đứng đắn để mắt đến. Người ta nói, nguồn gốc gây tai hoạ của một người đàn ông là quyền lực và ham muốn, còn phụ nữ thì là do sắc đẹp.
Trong một bữa tiệc của công ty, Liêu Tinh Thiên đã bị một đồng nghiệp nữ đố kỵ cô chuốc rược thuốc. Sau khi tỉnh dậy, cô thấy bên cạnh có một người đàn ông trung niên béo ị, ông ta lại chính là một trong những giám đốc của công ty.
Liêu Tinh Thiên cảm thấy thế giới như sụp đổ. Nhân lúc ông ta vẫn còn đang ngủ, cô liền báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến, họ lại yêu cầu áp giải cả hai người đi. Tên giám đốc kia đương nhiên không thừa nhận cáo buộc, hắn ta đổ tội lên đầu Liêu Tinh Thiên đã đóng kịch để dụ dỗ và tống tiền anh ta. Anh ta không đồng ý, nên anh ta mới gọi cảnh sát.
Điều khiến Liêu Tinh Thiên không ngờ tới là tên này thậm chí còn quay video. Trong video, Liêu Tinh Thiên bị chịu tác động của thuốc nên vô cùng lẳng lơ mời gọi nhiệt tình.
Tất cả những lời cáo buộc lúc này đều đang chống lại Liêu Tinh Thiên, nên cô đã yêu cầu kiểm tra lượng thuốc mê trong người, miễn là cô ấy có thể kiểm tra ra thành phần gây ảo giác của thuốc trong cơ thể. Cô có thể kiện tên giám đốc kia về tội cưỡng hiếp.
Cảnh sát cũng cho Liêu Tình Thiên xét nghiệm. Tuy nhiên, không hiểu tại sao mà kết quả báo cáo lại là không tìm thấy chất gây ảo giác nào trong cơ thể của Liêu Tinh Thiên.
Liêu Tinh Thiên nghe xong liền ngã quỵ, trơ mắt nhìn tên giám đốc rời đồn cảnh sát với bộ mặt vô cùng cao hứng. Cô thực sự bất lực và muốn tìm đến cái chết.
Ngày hôm đó, khi cô sắp nhảy xuống khỏi tòa nhà để tự vẫn, kết thúc cuộc đời bị thảm của mình. Thì đột nhiên bà lại gọi cho cô.
Có phải cô điên rồi không. Nếu cô chết? Bà phải làm sao đây? Cô ở trên sân thượng khóc đến chết đi sống lại suốt một đêm. Sau đó, cô ấy nghĩ thông suốt rồi. Cho dù cô có chết, cô cũng sẽ để cho đám khốn nạn kia được lợi.
Hơn nữa, cô vẫn cần phải chăm sóc cho bà. Kết quả là cô mạnh mẽ quyết định ở lại công ty. Khoảnh khắc cô đi xuống từ sân thượng, trái tim cô thực sự đã chết rồi.
Cô cũng chẳng khác gì đã chết.
Quay trở lại công ty một lần nữa, tin 'quyến rũ và tống tiền' giám đốc của cô đã được lan truyền khắp tòa nhà. Tuy nhiên, Liêu Tinh Thiên lúc đó không hề chùn bước. Cô giả vờ như không có gì xảy ra, và đến xin lỗi tên giám đốc kia.
Hắn ta đương nhiên chấp nhận với một sự hả hê, hắn nói với Liêu Tinh Thiên. Chân của một người phụ nữ càng dài, thì cô ấy sẽ càng có thể leo lên cao.
Mặc dù mấy lời vũ nhục này này khiến Liêu Tinh Thiêm cảm thấy ghê tởm, nhưng để có thể trả thù, cô phải chịu đựng tất cả. Tuy nhiên, cô ngàn vạn lần không ngờ rằng mình đã đánh giá thấp giới hạn IQ của tên giám đốc đó.
Một ngày nọ, tên giám đốc kia hẹn Liêu Tinh Thiên buổi tối đến tìm hắn ở khách sạn. Liêu Tinh Thiên tất nhiên biết chuyện gì đang xảy ra. Cô giấu một con dao nhỏ trong người. Nhưng chuyện sau đó, cô không bao giờ có thể ngờ tới.
Sau khi đến khách sạn, tên giám đốc kia mời cô dùng bữa tối, rồi đưa cô trở về phòng. Nhưng ngay sau khi vừa vào phòng, đang chờ cô bên trong đó là mấy thằng đàn ông trung niên béo không kém tên giám đốc kia.
Liêu Tinh Thiên lập tức thấy không ổn rồi. Cô liền muốn bỏ chạy. Nhưng làm sao cô có thể chạy đây?
Tên giám đốc kia với vài người đàn ông trung niên lao vào lột bỏ quần áo của cô, và tất nhiên hắn tìm thấy con dao mà cô giấu đi từ đầu. Thực tế, tên giám đốc kia từ lâu đã đoán ra rồi, bởi vì Liêu Tinh Thiên là một người cứng rắn như vậy, làm sao cô có thể dễ dàng chấp nhận được chứ.
Vì vậy, hắn ta đã đã cố tình mời Liêu Tinh Thiên, và gọi thêm mấy lão bạn đến để hành hạ Liêu Tinh Thiên.
Khoảnh khắc khi con dao bị phát hiện, Liêu Tinh Thiên biết cô chết chắc rồi. Đêm hôm đó, cô cảm thấy như mình đã bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Bên tai luôn có tiếng cười cợt nhả, những bộ mặt dâm đãng liên tục áp sát trước mặt cô, kèm theo đó là những lần cưỡng hôn tởm lợm...
Sau khi những tên đàn ông trung niên kia kiệt sức, bọn kẻ biến thái này lại gọi thêm người đến. Để chúng vừa ngồi uống rượu vang đỏ, vừa thưởng thức buổi biểu diễn trực tiếp trước mặt. Loại hình tra tấn này cứ lặp đi lặp lại suốt một đêm, từng tốp người bước cứ vào rồi rời đi.
Tên giám đốc dường như đang sử dụng phương thức này để tuyên bố với Liêu Tinh Thiên quyền lực tối cao của mình. Còn Liêu Tinh Thiên, cô chỉ giống như một con cá chết trên giường, mặc người ta hành hạ, là một kẻ thua cuộc.
Mãi đến sáng, tên giám đốc mới lười biếng ném một bức ảnh bên cạnh Liêu Tinh Thiên rồi rời đi. Cụ già trong bức ảnh là bà của cô.
Hắn ta không nói, nhưng Liêu Tinh Thiên biết rất rõ hắn muốn gì. Một loại cầm thú như thế, lại còn là con súc vật có quyền, hắn có gì mà không dám làm?
Nghe đến đây, lòng tôi tràn ngập sự tức giận và đau xót, trước mắt tôi mơ hồ hiện ra một bóng hình.
Bình minh. Mặt trời từ từ mọc lên ở phía đông, ánh sáng dịu dàng rọi qua tấm màn che, chiếu hắt một nửa lên trên một cơ thể dính đầy vết sẹo. Chủ nhân của cơ thể này nhìn hướng mặt trời mọc đầy tuyệt vọng.
Nếu mặt trời kia không chỉ chiếu sáng cơ thể bị thương, mà chiếu cả vào trong trái tim cô, giúp cô xua tan nỗi sợ hãi, xua tan bóng tối, xua đuổi tất cả. Thì tốt biết mấy.
Thật tốt. Hôm nay lại là một ngày đẹp trời.
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.