Minh Hôn Chính Thú

Chương 63: Căn Biệt Thự Kinh Dị



Dịch + Beta: Punnxinhhtraii + MeiiGwatan



    Không lâu sau đó, Lưu Vĩ Cường đã xuất hiện trở lại, dựa theo thời gian cái người trông rất bình thường kia biến mất, đã có thể khẳng định rằng thằng cha này đi đến vùng ngoại ô của thành phố Tần An. 



     Hơn nữa, Trương Siêu cũng đã điều tra ra căn biệt thự mà tên kia vừa đi vào, xác thực có hai người trước sau lần lượt bước vào căn biệt thự đó. Sau đó, màn hình của Trương Siêu lại chuyển cảnh, chỉ thấy một nam một nữ trước sau lần lượt tiến vào bên trong.


    Người đàn ông kia là kẻ giả mạo Lưu Vĩ Cường sau khi tháo mặt nạ ra, còn người phụ nữ, nhất thời tôi không thể nhận ra cô ta là ai, bởi vì cô ta tự quấn bản thân trông không khác đếch gì cái bánh chưng. 


    Tôi hỏi Trương Siêu liệu sau đó có ai đi ra ngoài hay không? Trương Siêu nói với tôi rằng sau đó không lâu, mấy người kia đều lần lượt rời đi rồi.


     Sau khi nghe điều này, tôi nhìn Xa Dục nói: "Chúng ta phải đến căn biệt thự đó một chuyến. Căn biệt thự này chắc chắn phải có trò mèo* gì đó."


______________________________


*Nguyên văn là miêu nhị [猫腻]: thổ ngữ Bắc Kinh cổ, chỉ một điều sơ hở, thiếu sót, hoặc điều gì đó không hợp với lẽ thường. 


_______________________________


    Chúng tôi thu dọn một ít đồ đạc, rồi chuẩn bị xuất phát, chú Cung cũng muốn đi cùng nhưng lại bị chúng tôi từ chối. Lý do rất đơn giản, chú Cung đi theo chỉ tổ trở thành gánh nặng mà thôi.


    Trương Siêu nói rằng cậu ấy cũng muốn đi cùng với chúng tôi, nhưng mà không cần cậu ấy phải nói, chúng tôi cũng sẽ đưa cậu ta đi cùng. Lý do cũng rất đơn giản, nếu chúng tôi không muốn bị phát hiện, thì phải nhờ vào sự giúp đỡ từ kỹ năng của Trương Siêu.


    Mục đích của chuyến này cũng chỉ là muốn đi xem xem trong căn biệt thự đó có cái gì. Sau khi ăn qua loa một ít đồ lót dạ, chúng tôi liền lên xe và xuất phát. Trước khi khởi hành, Trương Siêu lại ôm mấy cái máy móc quái dị đặt vào trong xe.


    Theo như Trương Siêu nói thì những dụng cụ này là cậu ta tự làm ra, theo lý thuyết thì nó có thể đến bắt ma được. Nhưng cậu ta chưa từng nhìn thấy ma quỷ bao giờ, vì vậy nó cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn lý thuyết mà thôi.


    Trương Siêu tất nhiên là rất tài năng, nhưng mấy đồ này ấy mà,  thật sự nó có thể bắt ma sao? Tôi lại chả cười ỉa vl.


    Sau khi lái xe hơn 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến được cái biệt thự nơi tên giả mạo Lưu Vĩ Cường đi vào. Khi chúng tôi đến cổng khu, Trương Siêu trước tiên kiểm tra một chút tình hình ở bên trong, sau đó mới chuẩn bị đi vào. 


    Nhưng khi đi đến cổng thì bị chặn lại. Bởi vì chúng tôi muốn vào trong thì phải được người trong khu biệt thự này thông báo trước. Quá bất lực, chúng tôi chỉ có thể gọi chú Cung để nhờ giúp đỡ.


    May mắn rằng chú Cung sớm đã biết rằng Thi Tiến Lâm cũng có một vài cái bất động sản ở đây. Nên đã gọi cho ông ta nhờ vả. Sau khi Thi Tiến Lâm gọi điện thoại, chúng tôi liền suôn sẻ đi vào bên trong. Rất nhanh sau đó liền tìm thấy khu biệt thự mà Trương Siêu nói.


    Trương Siêu liền bảo chúng tôi trước tiên đừng ra khỏi xe, sau đó cậu ấy lại mở máy tính làm gì đó cả nửa buổi, xong rồi chúng tôi mới được vào. Sau khi xuống xe, cậu ta cứ khăng khăng ôm cái máy bắt quỷ cồng kềnh kia xuống cùng. Khóa cửa là một loại khóa điện tử, đối với tôi và Xa Dục mà nói, loại khóa này còn có thể khiến cho chúng tôi bó tay. Nhưng đối với Trương Siêu, cái khoá này chẳng khác không có, giống như cửa luôn mở mời chúng tôi vào nhà vậy. 


    Quả nhiên, cánh cửa có khóa thông minh này rất dễ dàng bị mở, sau khi cắm một cái dây cáp dữ liệu vào, nó liền được kết nối với máy tính của Trương Siêu, tiếp theo cậu ấy chỉ bấm một phát trên máy tính bảng, liền có một loạt âm thanh tí tách truyền đến, sau đó thì cánh cửa kia được bật mở ra luôn. Mặc dù bây giờ đã là sáng, nhưng bên trong lại rất tối. 


    Mọi người luôn có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được khi đối diện với bóng tối, và tôi cũng không phải ngoại lệ. Tôi nhanh chóng lấy ra một cái đèn pin rồi soi vào phía bên trong, sau đó từ từ bước vào. 


    Sau khi bước vào, tôi vô thức cảm thấy từng đợt ớn lạnh truyền đến, toàn thân tôi không kìm nổi mà khẽ run lên từng đợt. Kiểu này, rõ ràng là bên trong có vấn đề.


    Tôi vô thức tập trung âm khí lên hai mắt, rồi nhìn về phía căn phòng. Đúng lúc này, đèn trong phòng đột nhiên được bật lên sáng trưng.


    Điều này thực sự khiến tôi cảm thấy lo sợ. Tôi lập tức quay đầu lại, chỉ thấy rằng Trương Siêu lúc này đang bật hết tất cả các đèn lên. 


    Xa Dục lập tức hỏi Trương Siêu cậu ta đang làm cái beep gì vậy. Trương Siêu thấy chúng tôi căng thẳng, cậu ấy không hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"


    "Cậu không sợ đánh rắn động cỏ à?" Xa Dục nói.


    "Yên tâm đi, sẽ không có ai đến đây đâu. Vả lại, các anh cũng bật đèn pin như vậy, cũng không sợ sẽ đánh rắn động cỏ sao?" Trương Siêu rất nghiêm túc nói với chúng tôi.


    Sau khi nghe những lời này của Trương Siêu, tôi hơi sững sờ một chút, sau đó nhếch mép cười ngu, có vẻ như hai việc này thật sự chả khác đếch gì nhau. 


    Sau đó, tôi nhìn về phía biệt thự này quan sát một chút, liền phát hiện ra rằng mấy căn biệt thự kiểu này, về cơ bản là trang trí giống nhau. Chính là cái kiểu chỗ éo nào cũng ngửi thấy toàn mùi tiền. 


    Mặc dù trong phòng nồng nặc toàn âm khí và sát khí, nhưng lúc này chúng tôi lại không thể tìm thấy một chút dấu vết nào của thứ tạo ra nó cả. Lúc này, Trương Siêu đang mày mò cái thiết bị bắt ma của cậu ta. 


    Xa Dục và tôi cũng không làm phiền cậu ấy, mà lại nhìn lên tầng trên. Căn biệt thự này, ngoại trừ toàn âm khí và sát khí ra, thì những cái khác cũng khá là bình thường. Sau khi đã tìm kiếm xong ở tầng một, chúng tôi trực tiếp đi lên tầng hai để tìm kiếm.


    Âm khí và sát khí ở tầng hai rõ ràng là ít hơn ở tầng một nhiều. Hơn nữa ở tầng hai cũng không có vấn đề gì cả, âm khí và sát khí ở tầng hai chỉ là bị lan tràn từ tầng một lên mà thôi. 


    Ngay khi chúng tôi không thu được một cái gì ở tầng hai, liền đứng đờ mặt ở trên tầng một lúc. Sau đó lại xuống tầng một tìm lại một vòng, tôi tìm thấy một vòng tròn khác thường ở tầng một, sau khi cẩn thận quan sát nó một cách tỉ mỉ, tôi phát hiện ra rằng âm khí ở đây có vẻ như được truyền ra từ phía dưới nền nhà. 


    Bởi vì sau khi đã quan sát một cách kỹ lưỡng, tôi nhận ra âm khí và sát khí ở tầng một dường như có một quy luật nhất định. Cứ lên một tầng cao, thì đám khí này sẽ mỏng và ít hơn đi một chút. Nhưng càng xuống phía dưới thì chúng lại càng dày đặc và nồng nặc hơn. Sau khi phát hiện ra điều này, tôi tự lẩm bẩm một mình rằng: "Không phải sẽ có một cái tầng hầm nữa chứ?"


    Sau khi nghe thấy những gì tôi nói, Xa Dục cũng đột nhiên nghĩ thông, nói không chừng có thể như vậy thật. Nhưng sau khi chúng tôi đã đi soi xét cẩn thận, tỉ mỉ vài vòng nữa, cũng không hề phát hiện ra bất cứ lối đi nào có thể dẫn xuống tầng hầm.


     Trầm mặc một lúc, tôi vô thức nhìn Trương Siêu, lúc này cậu vẫn đang mày mò cái máy bắt ma của mình.


     Chúng tôi nói với Trương Siêu phỏng đoán về cái tầng hầm kia. Cậu ta liền nói: "Anh sang phòng ngủ bên cạnh xem đi."


     Tôi hơi sững sờ nhìn Trương Siêu hỏi cậu ta có ý gì. Trương Siêu chỉ bảo chúng tôi đi xem thì sẽ biết.


     Sau đó cậu ta lại tiếp tục vùi đầu vào cái máy kia. Xa Dục với tôi liếc nhìn nhau, rồi đi vào phòng ngủ chính, cả phòng chỉ có một cái tủ quần áo trống không.


     Lúc này, Xa Dục đang cố đẩy thử cái tủ quần áo này, hết nghiêng sang đông rồi lại sang tây. Bất ngờ thay, với thân hình cò hương như vậy mà anh ấy lại có thể đẩy được cái tủ quần áo ra.


     Một cánh cửa xuất hiện trước mắt chúng tôi. Cánh cửa này nhìn rất lạ, nó được chạm khắc hoa văn cổ trông rất đẹp. Nhưng nếu nhìn từ xa, thì lại giống như một con quái vật đang há cái miệng lớn đe doạ con mồi hơn.


     Tôi nhẹ nhàng đẩy thử và nhận ra cánh cửa này đã bị khóa. Thử dùng sức huých mạnh lần nữa, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Sau đó tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra cái ổ khóa cửa kia giống y với ổ khóa ở nhà của Lưu Vĩ Cường.


     Ôm hy vọng thử may mắn, tôi lại nhét cái chìa khóa mà Liêu Tinh Thiên đưa cho vào ổ. Sau đó xoay nhẹ nắm cửa, cánh cửa liền mở ra luôn.


    


     Sau khi mở ra, đằng sau cánh cửa là một cái cầu thang dài và hẹp dẫn xuống tầng hầm. Một luồng khí lạnh ùa vào mặt tôi. Tôi mở đèn pin lên và dò dẫm đi xuống.


     Cầu thang này được làm bằng gỗ. Nên dù tôi đã đi rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn có một loạt tiếng cọt kẹt vang lên. Càng xuống thấp, âm khí bên dưới càng nặng.


     Tôi cứ thế đi xuống sâu hơn, cả nơi này đều bị bao trùm bởi một sự im lặng chết chóc. Vì nhiệt độ ở dưới này rất thấp nên tôi cứ liên tục bị rùng mình.


     Đi xuống dưới cầu thang lại gặp một cánh cửa. Khi tôi tiến đến gần, bên trong vọng ra mấy tiếng tiếng gầm gừ.


     Mấy tiếng gầm gừ đột nhiên vang lên làm tôi giật nảy mình, tôi rón rén nghiêng nghiêng người hóng vào trong.


     Đèn pin vừa chiếu đến, ngay lập tức tôi thấy một người đang đứng cách chúng tôi không xa.


     Tôi kinh hoàng, vô thức bước lùi lại vài bước. "Mẹ nó, cậu làm cái éo gì thế. Động kinh à." Xa Dục cáu kỉnh thì thầm.


     "Có... Có.... Có người". Tôi nuốt một ngụm nước bọt nói với Xa Dục.


     Nghe xong lời của tôi, Xa Dục cũng lấy đèn pin ra, rồi chiếu vào bên trong. Lần soi đèn này, chúng tôi liền thấy rõ một khuôn mặt của người.


  


     "Cái đụyt!" Xa Dục vô thức bật ra một câu chửi thề. Chúng tôi nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ đang bị treo lên, cô ta mặc một chiếc váy cưới màu đỏ sẫm. Toàn thân bị trói lại bằng dây thừng đỏ, bởi vì đầu của cô ta gục xuống khiến tóc rũ khắp mặt, nên nhất thời tôi không thể thấy rõ cô ta trông như thế nào.


     Chúng tôi vẫn đứng im gần cửa. Cố gắng chiếu đèn pin lên cơ thể này để xem xét một chút. Dường như tiếng gầm gừ kia không phát ra từ đây.


     Ngay khi chúng tôi vẫn đang soi xét, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một đôi mắt màu xanh lá cây ở ngay cạnh lối vào, hơn nữa, nó lại còn đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.


     Tôi vô thức run rẩy chiếu đèn pin sáng bên cạnh. Ngay lúc đó, từ chỗ cặp mắt xanh kia, tiếng gầm gừ phát ra càng ngày càng trở nên dữ tợn.


     Khi vừa soi đèn pin qua, chúng tôi liền thấy ở đó có một con chó cao bằng nửa người, nhìn bộ dạng nó rất kinh tởm, toàn bộ lông trên cơ thể nó đều đã rụng trụi.


     Đôi mắt của nó vô cùng dữ tợn. Đôi mắt màu xanh lá cây vốn đã không giống những con chó bình thường, cách nó nhìn cũng không giống những con chó khác nhìn con người nốt.


     Lúc này, con chó đang cúi đầu và nhe nanh ra, nước bọt của nó cứ rơi tóc tóc xuống đất. Lại còn... lại còn...  Đáng sợ nhất là con chó này không có bị xích???Với đôi mắt dữ tợn kia, tôi thực sự cảm thấy rằng nếu tôi dám tiến lên một bước, nó sẽ vồ đến nhai đầu tôi luôn chứ chẳng đùa.


     Lúc này, cả tôi và Xa Dục hoàn toàn sợ hãi không dám nhúc nhích. Một con chó to lớn như thế, nếu nó mà xồ lên, chúng tôi sẽ tan xác mất.


     "Này? Này... Chung Xuyên. Anh có võ. Nên tôi chạy trước. Anh giúp tôi giữ con chó nhé." Xa Dục toàn thân run lẩy bẩy vẫn cố thương lượng với tôi.


     Tôi liếc Xa Dục và nói: "Ông mà dám chạy trước, có tin tôi đánh gãy chân ông rồi ném cho con chó kia gặm không hả?"


     "Đụ moá. Chung Xuyên, không ngờ anh lại là loại người đó đấy? Anh thật quá tàn nhẫn với tôi mà." Lúc này Xa Dục đã sợ đến mức giọng điệu cũng trở nên lí nhí rồi.


     "Tôi vái cả tổ tông nhà ông, ông nghĩ tôi học võ là luyện 'đả cẩu quyền' chắc? Con chó này rõ ràng không phải loại tầm thường biết không hả. Tôi đếm đến ba rồi hai thằng cùng chạy nhé!" Tôi nuốt nước bọt nói với Xa Dục.




__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.