Mình Ngoan Lắm Cơ

Chương 1: Tư Miên





Mưa nhỏ ào ạt rải khắp mặt đất, nước hồ gợn sóng.

Trời mưa vốn là thời điểm thích hợp nhất để ngủ -- nếu không phải vừa qua ngày khai giảng.

Tư Miên ghé vào bàn học với cặp mắt rã rời, sống không còn gì tiếc nuối.

Cơ thể cậu như muốn gào thét không chịu đến trường.


"Miên Miên vẫn chưa dậy à?" Ngụy Viễn kéo ghế cạnh Tư Miên, chống cằm buồn cười sinh vật mềm yếu trước mắt mình.

Tư Miên bĩu môi, quay đầu qua bên kia rồi tiếp tục nằm bò, không thèm để ý Ngụy Viễn.

"Được rồi, mình xin lỗi đượt trưa? Đừng bỏ mặc mình mà ~" Ngụy Viễn nheo mắt cười mà miệng thì cứ xin tha: "Mình không bao giờ ép cậu mặc đồ ngủ hình thú nữa."
Tư Miên đột nhiên ngồi ngay ngắn, vừa quay đầu đã nhăn nhó mặt mày, nói ra câu đầu tiên từ bảy giờ tối qua đến chín giờ hai mươi lăm phút sáng nay: "Im mồm!"
May mà đám bạn cùng lớp vừa ra chơi đã chạy vào nhà vệ sinh xả nước, mấy chữ sói hổ gì đó của Ngụy Viễn mới không bị nghe thấy.

Tư Miên với Ngụy Viễn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ Ngụy Viễn đã thường xuyên khoe bộ mặt si mê trước bé Tư Miên mềm mại dễ thương, hết dỗ dành rồi lừa cậu mặc đủ thứ quần áo kỳ quái.

Về sau Tư Miên đi học đấu vật, nguyên nhân lớn nhất là sợ gặp phải người si mê như Ngụy Viễn.

Sau này cả nhà Tư Miên dọn ra nước ngoài.

Kỳ nghỉ hè từ cấp hai lên cấp ba, Tư Miên một mình về nước, cha mẹ không thể đi cùng vì quá nhiều chuyện vướng bận, đành nhờ bên nhà Ngụy Viễn chăm sóc cậu.

Thế là Tư Miên bắt đầu cuộc sống ở chung vui vẻ với trúc mã Ngụy Viễn, mọi thứ được sắp xếp chu toàn.


Để con trai mình thân thiết hơn với Tư Miên, hai vợ chồng họ Ngụy bèn thuê một căn hộ chung cư gần trường học.

Họ cũng không quên Tư Miên là Omega, đặc biệt dặn dò cậu: "Nếu Ngụy Viễn đến kỳ thay đổi cảm xúc, quấy rối cháu thì cháu cứ đánh chết nó, đừng bận tâm tới cô chú."
Ngụy Viễn không ngờ nhiều năm không gặp, cục bột năm xưa càng lớn càng khiến người ta khó lòng kìm chế; nhất là Omega trời sinh nhỏ bé dễ thương, hơn nữa ngoại hình Tư Miên cưng chết đi được.

Đúng vậy, ngoại hình ấy mà - Ngụy Viễn nhớ đời sâu sắc vì có ý đồ dụ dỗ Tư Miên mặc quần áo con gái - may quá, chỉ nằm viện một tuần.

Ngụy Viễn là hotboy, ngoại hình đúng kiểu mặt người dạ thú, không mở miệng thì ngày tháng bình yên; mặt mũi đẹp trai đến đâu cũng không giấu nổi cái mồm thèm đòn của hắn.

Đặc biệt hắn còn ghiền chơi hệ Bồi Dưỡng, bỏ lỡ thời thơ ấu của Tư Miên khiến hắn vô cùng hối hận, thế là lập chí -- làm sao cho hình bóng mình luôn bên cạnh Tư Miên mỗi ngày, đây quả là ác mộng với Tư Miên.

Thấy đôi tai cậu đột nhiên ửng đỏ, Ngụy Viễn cảm thấy như bị móng vuốt ai cào tê tái, ngứa ngáy nhộn nhạo.

"Miên Miên ~ cùng lắm thì...!Đêm nay mình không quấy cậu." Ngụy Viễn nén đau lòng, giơ cờ trắng đầu hàng.

Nhưng hành động thực tế của hắn đã chứng minh: Giơ được thì lật được.


"Ngụy Viễn, cậu đừng nói mấy câu khiến người ta hiểu lầm được không?" Tư Miên dùng móng vuốt đẩy bàn tay lén lút ngọ nguậy của Ngụy Viễn.

"Ê nè, ông không cảm thấy như vậy rất đáng yêu sao?"
"Đáng yêu hay không thì tui chẳng biết, tui chỉ biết nếu họ tiếp tục nói chuyện sẽ tám tới lúc vào học luôn, ai đó cản họ đi."
"Tại sao phải cản?"
"Ê ông Ngụy, ông ngồi chỗ tui!"
Có lẽ do giọng của họ quá lớn, Ngụy Viễn lập tức ngoảnh đầu nhìn chằm chằm nam sinh vừa nói chuyện.

Hơi thở đáng sợ của Alpha bỗng chốc ập đến như che trời lấp đất, nam sinh kia cũng nhanh trí: "Á á anh Ngụy cứ ngồi đi, tui lập tức xin đổi chỗ."
Diệt xong "chướng ngại vật", Ngụy Viễn kề sát vào cổ Tư Miên rồi hít hà.

Đây là chuyện cực kỳ xúc phạm, Tư Miên biến sắc, Ngụy Viễn thừa dịp đè lên người cậu: "Bé Miên Miên ơi, cậu thơm quá."
Thật sự quá thơm, cả đời Ngụy Viễn cũng không quên được mùi hương ngọt ngào này..