Minh Ngọc Khuynh Thành

Chương 30: Ta Thích Điện Hạ Nhất Trên Đời



Tần Nguyệt Châu đối với Lạc Thanh Thanh giống như vừa gặp đã thân, thấy nàng ngủ trong nội điện Đông Cung thì tò mò hỏi:

“Thanh Thanh, sao cô lại ngủ ở đây? Cô không phải là thị nữ thông phòng của Thái Tử đấy chứ?”

Lạc Thanh Thanh nghe nàng ấy nói vậy suýt thì phun luôn ngụm canh vừa uống ra, đùa cái gì thế? Nàng gian nan nuốt canh, lắc đầu.

“Tiểu thư đừng hiểu lầm, ta chỉ phụ trách hầu hạ chuyện sinh hoạt thường nhật của điện hạ thôi. Hơn nữa Đông Cung xưa nay không có thị nữ thông phòng.”

Tần Nguyệt Châu nhẹ nhõm thở dài, làm nàng cứ tưởng. Ai chẳng biết Hoàng Cung là long đầm hổ huyệt, lúc nàng nghe nói bản thân được chọn làm Thái tử phi đã vô cùng sợ hãi. May mắn, nàng được gả cho người nàng ái mộ, hơn nữa chàng còn rất tốt, không có thói trăng hoa.

Tần Nguyệt Châu nghe nói Đông Cung không có thị nữ thông phòng thì cũng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Lý Lăng Diên là huynh trưởng của Lý Lăng Hàn, tính cách hẳn là có mấy phần tương tự. Tần Nguyệt Châu nắm lấy tay Lạc Thanh Thanh, cười dịu dàng.

“Ta ở Kinh Thành không có nhiều bằng hữu, cô cứu mạng ta đương nhiên cũng là bằng hữu của ta. Ngày ta thành thân, mong cô sẽ đến uống chén rượu mừng.”

Nàng nói xong thì đưa thiếp mời cho Lạc Thanh Thanh, nhưng Lạc Thanh Thanh không nhận.

“Tiểu thư, tôi là cung nữ. Không thể tùy tiện xuất cung.”

Nàng rót hai tách trà, đưa cho Tần Nguyệt Châu một tách.

“Tôi ở đây lấy trà thay rượu, chúc tiểu thư và Vương Gia bách niên hảo hợp, đầu bạc răng long.”

Tần Nguyệt Châu bật cười trước dáng vẻ nghiêm túc của Lạc Thanh Thanh, nhưng vẫn nhận phần tâm ý này của nàng. Hai người trò chuyện rất lâu, mãi đến khi Phúc Tử đến nhắc nhở Tần Nguyệt Châu là Kính Vương đang đợi, nàng mới lưu luyến từ giã Lạc Thanh Thanh ra về. Phúc Tử thấy quan hệ hai người tốt như vậy, cười nói.

“Tần tiểu thư không cần buồn bã, ngày thành thân của hai người Thái Tử sẽ đặt cách cho Lạc cô nương cùng đi. Về sau nếu tiểu thư muốn gặp nàng, cứ đến Đông Cung là được.”

Tần Nguyệt Châu bề ngoài thì đồng ý, nhưng bên trong lại vô cùng ngờ vực. Thân phận Lạc Thanh Thanh là cung nữ, địa vị vẫn thấp hơn Phúc Tử. Nhưng ông ta vừa nói gì? Lạc cô nương ư? Ông ta đã phục vụ cho hoàng thất mấy chục năm, chẳng lẽ không biết trước khi Đông Cung có nữ chủ nhân, thân phận của nàng không thể tùy tiện đến sao?

Phúc Tử cũng nhìn ra Tần Nguyệt Châu nghĩ gì, nhưng chính hắn cũng không thể giải thích được. Nhưng có một điều hắn chắc chắn, Lạc Thanh Thanh về sau sẽ là một nửa chủ tử nơi này. Từ khi Lý Lăng Diên không cho nàng tự xưng bản thân là nô tỳ, hắn cũng không còn dám cư xử tùy tiện với nàng nữa. Mặc dù hắn biết rõ, Lạc Thanh Thanh cũng không quan tâm những điều này.

Phúc Tử vừa tiễn Tần Nguyệt Châu đi, Lý Lăng Diên đã xuất hiện. Hắn thấy một bàn thức ăn, ý cười trong mắt dần nhạt xuống.

“Kính Vương Phi cũng thật có lòng, còn biết nàng thích thứ gì mà chuẩn bị.”

Lạc Thanh Thanh giống như ăn vụng bị phát hiện, vôi đứng dậy giải thích.

“Ta không có nói cho nàng ấy, là nàng ấy tự mình làm chủ. Sư phụ nói không nên phụ ý tốt của người khác, càng không thể lãng phí thức ăn…ta…”

Lý Lăng Diên bật cười, hắn dùng khăn tay giúp nàng lau miệng.

“Ta chỉ nói một câu mà đã dọa nàng thành như vậy rồi. Ta rất hung dữ sao?”

Lạc Thanh Thanh lắc đầu, nàng cũng không biết tại sao lại như vậy? Lý Lăng Diên giống như chiếc vòng kim cô của nàng, khi đối diện với hắn nàng luôn lép vế. Lạc Thanh Thanh cũng buồn bực lắm, ai bảo nàng nhận hắn làm chủ chứ?

Lý Lăng Diên không nghe thấy tiếng gào thét trong đầu Lạc Thanh Thanh, hắn bước qua kéo nàng vào lòng mình.

“Thanh Nhi, không nên sợ ta, càng không cần câu nệ. Trước mặt ta, nàng có thể tự do làm chính mình.”

Hắn không quen nhìn dáng vẻ phục tùng của nàng, kiếp trước nàng cùng hắn bái thiên địa kết thành phu thê, vậy nên giữ hai người là ngang hàng với nhau, cho dù mai này hắn làm chủ thiên hạ, thì hắn cũng không để bản thân thành chủ của nàng.

Lạc Thanh Thanh nghe những lời này, cảm thấy Thái Tử điện hạ thật tốt, xem ra nàng lựa chọn xuống núi là đúng đắn.

“Điện hạ, có phải ngài thích ta không?”

Lạc Thanh Thanh không ngờ bản thân vừa nghĩ đến đã nói ngay, nhưng lời đã thốt ra cũng không rút lại được. Cũng không phải nàng tự đa tình, bởi sư phụ nói chỉ khi thích mới đối tốt với người đó, mới có thể cùng người đó tiếp xúc thân mật mà không nghi ngờ.

Lý Lăng Diên bị câu hỏi đột ngột của nàng làm cho kinh ngạc, sau đó cười rộ lên.

“Đúng vậy, ta thích nàng. Vậy nàng thì sao, có thích ta không?”

“Có, ta thích điện hạ nhất trên đời.”

Lý Lăng Diên điểm nhẹ chiếc mũi thanh tú của nàng, thở dài nói.

“Ngốc chết đi được.”

Rõ ràng nàng chẳng hiểu gì, thế mà vẫn nói chắc chắn như vậy. Hắn rất nghi ngờ, có phải sư phụ của nàng đã dạy dỗ nàng thành một khúc gỗ vô tâm vô phế.