Vấn đề fandom và phía báo đài cơ bản được giải quyết, có người tin và cũng tin vào lời giải thích của phía công ty. Trong thời gian này, trước mắt công chúng Quân Nhuệ sẽ hạn chế tương tác nhiều nhất có thể. Chuyện của công chúng ổn thoả xong, Nghiêm Tư Nhuệ dẫn theo phải quay về Trùng Khánh đối diện với gia đình.
Cửa vừa mở, thấy Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ đang đứng khép nép cúi chào.
"Bớt chào hỏi đi, tình hình hiện tại căng thẳng lắm đó. Chị không biết cứu hai đứa kiểu gì hết, chút nữa lựa lời mà nói." – Nghiêm Vy thở dài.
"Em hiểu rồi."
Cả ba chậm rải đi vào trong, trên đường đi vào Nghiêm Vy kể lại sơ lược thái độ trong nhà khi vừa thấy tin tức nổ ra.
Mẹ thì không có ý kiến, hầu như là chỉ muốn Nghiêm Tư Nhuệ lựa chọn đúng người thì dù là ai, dù giới tính ra sao bà cũng chấp nhận.
Ba thì thái độ không chấp nhận rõ nhất, kiên quyết muốn ra mặt cắt đứt quan hệ.
"Ba và mẹ đang ở trên phòng sách."
Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Quân Hạo thay dép đi trong nhà, sau đó siết chặt tay nhau lấy can đảm.
"Em và Quân Hạo lên đó trước."
Nghiêm Vy khẽ gật đầu.
"Uhm~ không ổn thì chị sẽ vào giải vây."
Trước phòng sách.
Cốc... cốc... cốc..
"Mời vào."— Giọng nói trầm ổn, nghiêm nghị từ trong vọng ra.
Nghiêm Tư Nhuệ đẩy cửa bước vào.
"Ba mẹ con về rồi."
Nghiêm Hạo và Tiêu Khiết ngẩn đầu lên nhìn.
Lưu Quân Hạo cũng cúi đầu chào "Thưa bác trai, bác gái con vừa đến."
"Ngồi đi." – Nghiêm Hạo chỉ về phía bàn trà nói.
Quân Nhuệ nghe theo, di chuyển về chỗ ngồi.
Nghiêm Hạo đóng sách lại, chậm rãi đứng dậy ông cùng với Tiêu Khiết cũng đi đến bàn trà.
"Cậu là Lưu Quân Hạo đúng không?" – Nghiêm Hạo hỏi.
"Dạ, cháu là Lưu Quân Hạo." – anh trả lời, lòng căng thẳng đến cùng cực.
"Tôi từng thấy cậu lúc nhỏ, lớn lên cũng khôi ngô hơn lúc trước rất nhiều." – Nghiêm Hạo bày tỏ lời khen, sau đó uống một ít trà lại nói tiếp – "Bà xuống pha cho tôi bình trà khác đi, trà nguội rồi."
Tiêu Khiết nghe ông chồng mình nói thế liền đứng dậy, sống chung bao nhiêu năm nay bà hiểu rõ ông là đang muốn tìm cách đuổi khéo bà.
"Ông mà bắt nạt tụi nó thì đừng nói là pha trà, tôi đem ông để lên bếp nấu luôn đó." – Tiêu Khiết khẽ nói nhỏ vào tai Nghiêm Hạo.
"Tôi hiểu rồi, bà không thấy tôi đangrất lịch sự và điềm tĩnh nói chuyện à?"
"Vậy thì được." – Tiêu Khiết mỉm cười đứng dậy, hướng về phía Quân Nhuệ – "Hai đứa nói chuyện với ông ấy đi, mẹ xuống pha trà."
"Vâng ạ!" – cả hai đồng thanh.
Tiêu Khiết rời đi, Nghiêm Hạo mới đanh mặt lại nhìn Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ một cách kì quái "Hai đứa ngừng lại đi."
Thái độ của Nghiêm Hạo thay đổi 180 độ, khiến cho Lưu Quân Hạo thích ứng không kịp. Cuộc trò chuyện nãy có chút nhẹ nhàng, đột nhiên lại bẻ lái sang đột ngột rồi đập thẳng vào trọng tâm làm cho anh không đề phòng kịp.
Trái ngược với sự kinh ngạc của Lưu Quân Hạo, thì Nghiêm Tư Nhuệ lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu ở bên cạnh im lặng thắc mắc khi ba của mình nói chuyện quá hoà nhã với Lưu Quân Hạo. Cậu còn tưởng ba thay đổi tính cách, đột nhiên chấp nhận chuyện của cậu và anh. Thực tế vẫn phũ phàng, tất cả là do cậu nghĩ nhiều rồi.
Hoá ra, hoá ra là do ông ấy đang bị mẹ kiềm chế.
"Con và Quân Hạo sẽ không dừng lại."
Nghiêm Hạo nhướng mày "Con nghĩ chuyện này con có thể quyết định được sao?"
"Tình yêu của con thì con tự quyết, ba chẳng lẽ lại muốn ngăn cản giống như việc năm xưa ba ngăn cản con vào giới giải trí?" – Nghiêm Tư Nhuệ nói hơi lớn giọng.
Lưu Quân Hạo ở cạnh gõ nhẹ tay, nhắc nhở Nghiêm Tư Nhuệ bình tĩnh lại.
"Bác Nghiêm, con và Tư Nhuệ đã quyết tâm ở cạnh nhau rồi. Con hy vọng bác có thể chúc phúc cho tụi con, con bảo đảm sẽ bảo vệ tốt cho Tư Nhuệ không bị tổn thương hay thiếu thốn gì cả."
"Vấn đề không phải ai lo cho ai, ai bảo vệ ai. Mà vấn đề là hai đứa còn quá nhỏ, không phân biệt được đâu là yêu, đâu là nhất thời hiếu kì." Nghiêm Hạo lắc đầu ngao ngán, ông cười nhạt nói rõ quan điểm.
"Nếu bác nghĩ tụi con là tuổi trẻ hiếu kì, sớm muộn cũng có ngày tan vỡ. Vậy thì cần gì phải ngăn cản tụi con? Để tụi con tự trải nghiệm, tự cảm nhận rồi sẽ tự chia xa thôi."
Nghiêm Hạo bị chính lý lẽ của Lưu Quân Hạo phản bác lại hơi nghẹn họng, ông nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.
Nghiêm Tư Nhuệ ở kế bên cũng xém chút bật cười, nếu mà sau này ba cậu có thay đổi quan điểm cho hai người quen nhau thì Lưu Quân Hạo chắc là Lưu Quân Hạo khi nhớ lại lần bật lại ba như thế này chắc sẽ run lắm ha.
"Nếu ba chỉ có ý kiến như thế, thì coi như con và Quân Hạo giải quyết xong vấn đề rồi nha." – Nghiêm Tư Nhuệ thoải mái nói.
Nghiêm Hạo suy ngẫm một lúc, sau đó nói "Coi như thế cũng được."
"Con cảm ơn bác." Lưu Quân Hạo cúi đầu cảm kích, anh không nghĩ rằng bản thân có thể được thông qua dễ hơn so với ý nghĩ lo lắng ban đầu.
"Không cần, cậu ra ngoài trước đi. Tôi có vài lời muốn nói riêng với con trai tôi, không tiện cho cậu tham gia vào." – Nghiêm Hạo lạnh lùng nói.
Lưu Quân Hạo không suy nghĩ nhiều, anh nghĩ rằng Nghiêm Hạo muốn nói mấy lời tâm tình cha con cùng với Nghiêm Tư Nhuệ.
Anh cúi xuống hôn nhẹ vào trán Nghiêm Tư Nhuệ, khẽ nói nhỏ: "Em xuống tìm chị Vy."
"Ừm~ xuống trước đi." Nghiêm Tư Nhuệ mĩm cười, không nỡ xa anh.
Cậu nhìn bóng lưng Lưu Quân Hạo rời đi, cảm giác bất an hơn, cậu nghi ngờ hỏi kĩ lại – "Ba thật sự cho con và Quân Hạo qua lại?"
"Câu nào con nghe như thế? Ba từ nãy giờ đều không có nói gì cả, chỉ là do hai đứa tự nghĩ thôi."
Nghiêm Tư Nhuệ siết chặt bàn tay mình.
"Ba lại không hài lòng chuyện gì?"
"Nghiêm gia chỉ có mình con là con trai, ba cần có một đứa cháu kế thừa sự nghiệp." – Nghiêm Hạo trực tiếp nói thẳng.
"Thời nào rồi mà ba còn nói tới chuyện kế thừa này vậy? Công ty có chị rồi, ba đừng nghĩ đến chuyển sang cho con nữa." – Nghiêm Tư Nhuệ nói xong liền đứng dậy – "Con kiên trì tới bây giờ với sân khấu được, thì con cũng sẽ kiên trì với tình yêu hiện tại của con được."
"Chuyện con không theo công ty ba có thể nhân nhượng, nhưng chuyện hôn sự này thì ba sẽ quản con tới cùng." – Nghiêm Hạo nói trong sự giận dữ.