Mơ Thấy Lão Công Là Nam Chủ Ngược Văn

Chương 20: 20




Nhìn ánh mắt lóe sáng tràn đầy sự ham học hỏi của người chị em, Lâm Thiên Quất cạn lời, cứng họng, tức giận nói: “Không nói cho cậu biết!”
Sau đó lần nữa thực hiện động tác theo huấn luyện viên, còn vô lương thúc giục Viên Phỉ Phỉ: “Dậy tập.”
Viên Phỉ Phỉ là thật sự mệt mỏi, không đạo đức nằm xuống sàn: “Tớ không dậy đâu, tớ mệt quá, trừ phi cậu "bổ dưa" cho tớ ăn.”
Lâm Thiên Quất vô tình nói: “Vậy cậu cứ nằm đi.”
“Vô tình vậy sao?” Viên Phỉ Phỉ nói rất chắc chắn: “Vậy thì nhất định dưa này rất thơm.”
Lâm Thiên Quất thấy vẻ mặt "hôm nay không bổ dưa thì tớ không dậy" của cô bạn thì dừng động tác, quay đầu nghiêm túc nói: “Vậy chúng ta hoán đổi nhé.”
Viên Phỉ Phỉ: “Hở?”
Lâm Thiên Quất: “Cậu chia sẻ chuyện năm đó vì sao lại chia tay Hạ Khiêm cho tớ, rồi tớ sẽ nói lý do vì sao tớ kết hôn sớm.”
Vợ chồng nhà ai mà chẳng có dăm ba "quả dưa ngoại truyện".
Viên Phỉ Phỉ nghe vậy, chột dạ quấn quấn tóc, nhìn trời không nói.
Nửa ngày sau, cô nàng mới ấp úng nói: “Ai mà chẳng chịu thiệt từ giáo dục quốc gia.”
Hai bà vợ liếc nhau, đều ngầm thở dài.
Tuổi trẻ vô tri, ai chẳng từng ngu ngốc?
Ngốc cũng được thôi, nhưng chuyện xưa ngu ngốc tuyệt đối không thể cho nhiều người biết! Chị em thân thiết cũng không thể!
**
Rèn luyện kết thúc, tiễn huấn luyện viên đi, lại ăn cơm trưa với Viên Phỉ Phỉ, lại đi làm đẹp với cô ấy, mua quần áo, mua giày dép, sau đó nhìn cô kiêu ngạo ném cho mình một nụ hôn gió, tiêu sái lái xe rời đi.
Lâm Thiên Quất lắc lắc cánh tay, chỉ cảm thấy lượng vận động ngày hôm nay thật quá nhiều.

Khi cô về đến nhà, ở huyền quan có hai đôi giày, ngẩng đầu, quả nhiên là Phó Việt Ninh đã dẫn người về rồi.
Phó Việt Ninh đang ở quầy rượu chọn rượu vang đỏ, thấy cô về thì hỏi: “Về rồi à, em ăn cơm chiều chưa?”
Lâm Thiên Quất lắc đầu, nhìn sô pha ngoài phòng khách.

Trên sô pha có một người đang ngồi, mặc bộ tây trang màu xám bạc, đầu nhuộm màu xám, đeo mắt kính gọng bạc, từ trên xuống dưới đều viết "tôi không phải thứ tốt", cong môi cười với cô.
Lâm Thiên Quất: “…”
Hôm nay là ngày lành gì mà buổi sáng cô vừa từ chối thỉnh cầu "bổ dưa" của Viên Phỉ Phỉ, buổi tối đương sự đã tề tựu đông đủ?
Lâm Thiên Quất cởi giày đi vào, buông túi xách xuống, nhướng mày nói: “Phó Học Lý, không phải cậu đi tiến tu ở Anh quốc 3 năm sao, giờ mới 2 năm rưỡi mà đã về rồi?”
Phó Học Lý, em họ nhà bà con xa của Phó Việt Ninh.

Xa tới trình độ nào nhỉ? Chính là kiểu khi mọi người không quen biết nhau ở trường học thì Phó Việt Ninh cũng không biết mình có thân thích như thế.
Phó Học Lý mỉm cười nhã nhặn, nâng chén rượu không với Lâm Thiên Quất, dùng ngữ khí trầm thấp đang lưu hành nhất hiện tại nói: “Chắc là bởi em quá ưu tú.

Chị dâu thân ái của em, chẳng lẽ chị không nhớ em sao?”
Lâm Thiên Quất: “…” Cô chuyển mắt nhìn Phó Việt Ninh, “Cậu ta học y đến điên rồi à?”
Phó Việt Ninh bình thản bật một chai rượu vang đỏ, nghiêm túc đáp: “Rất có khả năng.”
Lâm Thiên Quất lắc đầu, “Em đã bảo mà, cậu ta học y cái gì, tiên sinh Lỗ Tấn từng nói học y không cứu được não tàn…”

Nghe thấy câu này, Phó Học Lý không vui, khí chất tinh anh, cao quý vừa phô bày lập tức tan biến, cậu ta mất hứng nói: “Này này này, chị dâu, lời này của chị hơi quá đáng đó.

Em học y rất tốt nha, nếu không thì đâu đến mức hoàn thành khóa tiến tu trước thời hạn 3 năm.”
Lâm Thiên Quất giúp Phó Việt Ninh bưng rượu vang đỏ ra ngoài phòng khách, lạnh nhạt nói: “Phải không? Vậy thì chúc mừng cậu.”
“Nhưng mà ở chỗ của tôi thì cậu đã được treo danh hiệu lang băm rồi.”
Phó Học Lý "à" một tiếng, uể oải nói: “Chị dâu, chuyện từ đời nào rồi, chị đừng nhắc nữa.

Hiện tại em không giống ngày xưa nữa, không tin thì chị để cho em kiểm tra, nếu chị có bệnh phụ khoa gì thì em nhất định sẽ chữa khỏi cho chị!”
Lâm Thiên Quất ngồi ở sô pha, quơ quơ chén rượu vang đỏ, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Vậy chắc làm cậu thất vọng rồi, báo cáo kiểm tra sức khỏe hàng năm của tôi để viết thân thể tôi rất khỏe mạnh.”
Phó Học Lý muốn nói lại thôi, đáng thương nhìn Phó Việt Ninh.
Phó Việt Ninh đang cúi đầu lướt điện thoại, không đáp lại ánh mắt của cậu ta mà là đưa điện thoại cho Lâm Thiên Quất: “Em muốn ăn gì?”
Lâm Thiên Quất liếc nhìn, tiện tay chỉ một nhà, nói: “Đã lâu không ăn tôm hùm đất, ăn tôm hùm đất này đi.”
Phó Học LÝ không chịu cô đơn, reo lên: “Chị dâu, tôm hùm đất không xứng với rượu vang đỏ!”
Phó Việt Ninh chốt đơn không hề do dự.
Lâm Thiên Quất càng vô tình hơn, cô nói: “Cậu thích ăn thì ăn.”
Phó Học Lý: “…”

Được rồi.
Trong thời gian chờ đồ ăn tới, Phó Học Lý lại không chịu nổi bị xa lánh, cười hì hì bắt chuyện với Lâm Thiên Quất: “Chị dâu, phòng khám của em cách công ty của anh chị rất gần, nếu nhân viên trong công ty anh chị khó chịu ở đâu thì cứ tới chỗ em, ưu đãi giảm 20%.”
Lâm Thiên Quất nhấp một ngụm rượu vang đỏ, liếc cậu ta một cái: “Nhân viên của chúng tôi đều hợp tác với bệnh viện cố định để kiểm tra sức khỏe, bình thường sẽ không đổi.”
Phó Học Lý cười cười: “Cái này không giống.

Nhân viên kiểm tra sức khỏe chỉ có mấy hạng mục thôi, phòng khám của bọn em chuyên về phụ hoa, phúc lợi dành cho nhân viên trong công ty anh chị cũng có nghỉ sinh đẻ linh tinh mà, không bằng làm nguyên bộ phúc lợi đi, tạo một cái kiểm tra phụ khoa định kỳ, quan tâm phụ nữ ấy mà.”
Lâm Thiên Quất gật đầu, tán đồng: “Cũng là một ý hay.”
Phó Học Lý còn chưa kịp vui mừng thì lại nghe cô bổ sung: “Hôm nào bảo bên nhân sự hành chính bàn với bệnh viện đang hợp tác.”
Phó Học Lý suy sụp, nhìn Phó Việt Ninh xin giúp đỡ.
Phó Việt Ninh đứng đắn tỏ vẻ có rảnh thì anh cũng nói với bên nhân sự.
Phó Học Lý khóc không ra nước mắt, ai oán nhìn hai vợ chồng, ấm ức bẹp miệng, tỏ vẻ: “Hai anh chị thật quá đáng.

Chuyện năm đó đâu phải do mình em sai, sao hai người chỉ ghi thù mỗi em? Mỗi lần xin hai người cái gì là đều bắt nạt em một trận.”
Cậu ta nói xong, uống "ực" ly rượu vang đỏ lớn, vẻ mặt rượu cay vào họng làm tim đau.
“Em oan uổng, em không phục!”
“Rõ ràng vấn đề lớn nhất thuộc về hai người, cùng lắm thì em học nghệ không tinh nên khuếch tán hiểu lầm mà thôi!”
Lâm Thiên Quất: “…”
Phó Việt Ninh: “…”
Hai người đồng thời tức giận quát: “Câm miệng!”
Phó Học Lý nghẹn ngào một tiếng, gần như có thể lập tức khóc ra.

Lâm Thiên Quất cạn lời: “Cậu có thể quay lại cái bản mặt tinh anh, lạnh lùng không?”
Cậu ta cực kỳ hiện thực, nói: “Có thể hợp tác, không làm anh chị thất vọng.”
Lâm Thiên Quất nằm liệt trên sô pha, nghiêm túc nói với Phó Việt Ninh bên cạnh: “Hiện tại trong đầu em chỉ có một cái biểu cảm.”
Ngừng ngừng ngừng, đầu bổn cung đau quá ~
Mặt Phó Việt Ninh cũng chẳng khá hơn, anh thở dài: “Em đi tắm đi, anh nói chuyện với nó.”
Lâm Thiên Quất vỗ vỗ vai anh, cho anh một cái nhìn "anh em dựa hết vào anh", rồi quyết đoán chuồn trước.
Hợp tác gì đó đều là việc nhỏ, chủ yếu là cô không muốn nghe thấy chuyện xấu hổ năm xưa.

Tên ngốc Phó Học Lý này còn cố tình nhắc tới, hàng năm nhắc tới nên đâu thể trách cô với Phó Việt Ninh tóm được cậu ta là bắt chẹt cậu ta đâu.
Nhưng con người chính là sinh vật không chịu nổi sự dẫn dắt, rõ ràng đã xóa nát, đè sâu trong đầu óc rồi, nhưng bị một câu của người nào đó gợi lại thì hồi ức năm đó lại nảy ra trong đầu…
Lâm Thiên Quất cầm áo ngủ vào phòng tắm, vừa xả nước ấm vào bồn tắm vừa thở dài an ủi bản thân.
Thôi thôi, chẳng phải do năm đó mình với Phó Việt Ninh đều là lần đầu nên không có kinh nghiệm sao? Rõ ràng chưa tiến vào mà còn tưởng làm xong rồi.

Cố tình lúc đó áp lực học tập rất lớn, kinh nguyệt đến không chuẩn, lại đụng phải lang băm phụ khoa Phó Học Lý nên hai người nghiêm túc thảo luận tương lai.

Cuối cùng, trong thời gian chuẩn bị làm bố làm mẹ lại phát hiện bụng vẫn phẳng lì… thật muốn chửi bậy!
A a a a, đừng nghĩ nữa!!!
Hiện tại ngẫm lại thật sự quá xấu hổ, hơn nữa còn rất ngu ngốc! Vì sao lúc ấy không đi kiểm tra chính quy, vì sao không nói cho người trong nhà biết!
Nhưng tuổi trẻ mà, ai chẳng trải qua chuyện ngu ngốc đâu hu hu hu hu…