Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 21: Làm cô khóc



Viên Vũ ngồi ngây ngốc trên sô pha, trong ngực ôm quyển sổ, đối mắt với nó mà không đọc được nửa chữ.

Hàng Dục đang cầm khăn lông lau tóc, đi từ toilet ra ngoài, lúc đi ngang qua sô pha, rút quyển sổ trong lòng ngực cô ra, xoay người ngồi xuống bên trái cô, khăn tắm quấn trên hông tùy tiện mở rộng, Viên Vũ sợ tới mức che hai mắt nhắm tịt lại, nghe thấy tiếng Hàng Dục cười cười nói: "Lần này mặc."

Cô buông tay trừng mắt liếc anh một cái, không đoạt lại sổ, chỉ uể oải không chút phấn chấn nói:

"Cậu xem cũng chẳng hiểu."

Ở cửa khách sạn đụng phải Hàng Dục đã cảm thấy bất hạnh, bất hạnh hơn nữa – cô còn đem người này vào nhà.

Đơn giản là anh nói, muốn tắm rửa một cái.

Viên Vũ lười đấu võ mồm cãi cọ với anh trên đường cái, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, tìm một chỗ yên tĩnh chữa lành. Nhưng sự tồn tại của Hàng Dục làm địa điểm muốn chữa lành cũng chẳng được yên tĩnh, quét mắt đã bắt đầu cười, Viên Vũ biết anh đang cười chữ mình khó coi, hé miệng thở dốc muốn nói "Chữ xấu đừng có xem", nhưng mệt mỏi mím môi lại.

Cô không muốn mở miệng nói chuyện.

Hàng Dục cầm bút ở trên bàn bắt đầu viết vào quyển sổ của cô, Viên Vũ nhíu mày, nhịn vài giây, không kiềm chế được đứng lên đoạt lại: "Đừng có vẽ loạn lên sổ của tôi, cái này cần phải dùng."

Cả người Hàng Dục ngả ra nằm trên sô pha, cánh tay dài duỗi ra, hai ngón tay giữ quyển sổ, ý khiêu khích mười phần, Viên Vũ quỳ một gối trên sô pha, khom lưng cúi xuống, một bàn tay chống lên ngực anh, một bàn tay vươn ra cướp lại quyển sổ.

Dưới bàn tay xúc cảm cứng rắn, nhiệt độ trên cơ thể nóng bỏng, hơi thở nam tính mãnh liệt tỏa ra, giờ phút này vây lấy cả người cô.

Viên Vũ ý thức được gì đó, cúi đầu xuống nhìn, Hàng Dục không mặc áo, cơ thể trần trụi, ngực có vết sẹo hình mặt trăng lưỡi liềm, chắc hẳn anh có tập gym, vân da căng chặt, cánh tay có lực, bàn tay cầm quyển sổ nổi đầy gân xanh, bắp tay to lớn, đường cong bả vai đẹp đẽ, anh ngửa đầu lên làm hầu kết lăn lộn.

Đẹp trai chói lọi.



Cái loại quá quyến rũ mê người.

Viên Vũ hoảng loạn một giây, hai người đổi vị trí, cô bị hàng Dục xoay người đè xuống sô pha, gương mặt anh ép xuống quá thấp, hơi thở ấm áp đều phả lên mặt cô,  môi mỏng theo đó cũng ép xuống, dường như giây tiếp theo sẽ hôn xuống, cô sợ tới mức đưa tay chống lên ngực anh, trong miệng kêu loạn :

"Cậu, cậu, cậu...làm gì, tránh ra, tôi muốn đi ngủ."

Hàng Dục úp quyển sổ lên mặt cô, cầm bút viết lên chữ vừa nãy chưa viết xong.

Viên Vũ: "......"

Chờ anh viết xong, vẫn đặt quyển sách trên mặt cô, nhướng mi hỏi: "Cho rằng anh muốn hôn em?"

Viên Vũ có hơi túng, vừa nãy cô xác định đúng là có ý nghĩ như vậy, nhưng không dám thừa nhận, chỉ vừa ho vừa nói: "Không phải."

"Nếu em muốn cũng có thể." Hàng Dục đè thấp lưng bò qua.

Viên Vũ tay mắt nhanh nhẹn cầm quyển sổ che miệng mình lại, mặt đỏ tai hồng kêu lên: "Tôi không muốn!"

"Vậy thật đáng tiếc cho em." Anh nói.

Viên Vũ: "......"

Cô đời này chưa thấy ai không biết xấu hổ hơn Hàng Dục.

"Lại mắng anh?" Hàng Dục cười nhẹ một tiếng, vươn ngón trỏ, búng cộp một cái lên trán cô.



Trước kia lúc bọn họ đánh bài, mỗi lần Viên Vũ thua, Hàng Dục đều búng lên trán cô một cái, Kỷ Văn Bác búng rất nhẹ nhàng, chỉ có cái tên này, lúc nào cũng búng rất mạnh, xong còn xoa xoa lên đầu cô nói: "Cái trán này cứng thật."

Viên Vũ mỗi lần như vậy đều đau đến phát khóc, sau đó mắng Hàng Dục là đồ khốn kiếp.

Cô không biết, Hàng Dục chỉ muốn làm cô khóc.

Tốt nhất là ở trên giường.

"Cậu là đồ khốn, trước kia tôi bị búng nhiều lần như vậy, còn cho rằng tôi vẫn là trẻ con hả?"

Viên Vũ hung hăng trừng mắt nhìn anh, cô vươn tay ra búng búng lên trán anh vài cái: "Mắng thì sao, tôi liền......a a đau quá."

Dùng lực quá nhiều, cô làm đau ngón tay mình.

Cô giơ ngón tay mình lên thổi thổi, Hàng Dục nhìn đến vui vẻ, cười mắng:

"Đồ ngốc nghếch."

Trước kia Viên Vũ rất ghét khi anh mắng cô ba chữ này, nhưng bây giờ không biết vì sao lại thế này, cảm thấy ba chữ này của Hàng Dục mang theo vài phần ý vị.

Cặp mắt đào hoa đẹp đẽ kia sáng quắc nhìn cô, làm dũng khí đối diện của cô cũng không còn.

///

Trước kia có thích đâu mà nhận ra ý khác =)) Anh Dục toàn chơi ác.