Đào Mộc bước xồng xộc về nhà với khí thế hung hăng, vừa vào cửa đã chạy ngay vào phòng Ngưu Quỳnh, tung chân đạp cửa, ngẩng cao đầu bước vào, động tác nhanh nhẹn trôi chảy, chỉ tiếc một nỗi, Ngưu Quỳnh không ở trong phòng.
Đào Mộc vớ lấy một nha hoàn hỏi thăm mới biết mới sáng sớm hắn đã ra khỏi nhà rồi, cơn giận phừng phừng bốc lên tận đầu mà chẳng có nơi xả khiến Đào Mộc nhìn cái gì cũng thấy phiền, bèn ngồi luôn trong phòng hắn chờ trút giận, hơn một giờ sau hắn mới về, nhưng vừa vào cửa đã gào thét với nàng: "Ngươi chạy đi đâu hả?"
Nàng dằn cơn giận đã dâng lên tới ngực lại, lơ mơ đáp: "Ta ở đình Hồ Tâm."
"Đình Hồ Tâm nào?"
"Thì cái đình ở giữa hồ Ánh Nguyệt."
"Hừ, ta tới hồ Mộng Nguyện, thảo nào chờ mãi không thấy." Ngưu Quỳnh ngồi xuống uống một hớp nước: "Rốt cuộc hôm qua ngươi nói là hồ Ánh Nguyệt hay hồ Mộng Nguyệt?"
Đào Mộc gãi gãi đầu: "Chắc là hồ Ánh Nguyệt, sao lại có thêm một hồ Mộng Nguyệt nữa?"
"Hồ Ánh Nguyệt ở phía Đông, hồ Mộng Nguyệt ở phía Tây." Ngưu Quỳnh đặt tách trà xuống: "Tới ngươi còn không nhớ rõ, huống chi là ta."
Quả thực Đào Mộc cũng không nhớ rõ rốt cuộc là hồ nào, nói xong là quên ngay, lúc bước ra khỏi cửa chỉ nhớ mỗi hồ Nguyệt nào đó, hỏi nha hoàn thì được biết là hồ Ánh Nguyệt. Nàng nghĩ chắc là đúng rồi, khéo làm sao Ngưu Quỳnh cũng nghễnh ngãng hệt như nàng, có điều lần này nha hoàn lại bảo với hắn là hồ Mộng Nguyệt.
Vậy thì đúng là không thể trách hắn được, lửa giận trong lòng Đào Mộc thoắt cái tắt ngấm, hơn nữa còn thấy hơi áy náy, nhìn thần sắc hắn có vẻ mệt mỏi, bèn nhanh nhảu đẩy đĩa trái cây trên bàn qua: "Chờ suốt một đêm chắc mệt lắm ha, ăn trái cây bổ sung sức khỏe đi."
"Không cần, ta không chờ được thì đã về ngủ rồi, sáng dậy nghe nha hoàn nói ngươi suốt đêm không về nên mới ra ngoài tìm ngươi thôi. Lúc đến hồ Ánh Nguyệt nhìn thấy nữ nhân ăn mặc giống ngươi đang dính lấy một tên mập, ta tưởng là ngươi nên bị hù cho một trận, tới gần mới biết không phải. Nữ nhân kia nói có một đồ ngốc ngồi đợi ở đó cả một đêm, vừa mới đi, ta đoán đồ ngốc đó ngoài ngươi ra thì còn ai vào đây nữa. Ngươi nói xem có phải đầu ngươi bị úng nước không hả? Sao không biết về nhà xem thử..."
"Xem thử cái em gái nhà ngươi, cút!!" Lửa giận vừa tắt lại bùng lên, hơn nữa còn bùng cháy gấp ba lúc đầu: "Sau này đừng nói chuyện với ta nữa, ta bị ngốc! Lỡ kéo tuột chỉ số thông minh của ngươi xuống thì không chịu nổi trách nhiệm đâu!"
"Ngươi xem ngươi đi, tức gì chứ." Ngưu Quỳnh nói giọng chính nghĩa: "Ta chỉ góp ý mang tính xây dựng thôi mà, ngươi không tiếp thu nổi thì coi như ta chưa nói, lại đây, ăn trái cây bớt giận."
Đào Mộc lật bàn: "Cút!!"
Ngưu Quỳnh thực tình không hiểu nổi tại sao nàng giận, chờ quá giờ hẹn mà người còn chưa tới thì về là chuyện thường, đầu óc nàng bị ngốc mà không cho người khác có quyền góp ý.
Hắn tự cho là mình quá oan uổng, nhưng sau khi trần tình chuyện này với Tư Phi Phi và Ngôn Thiêm thì hắn lại bị khiển trách. Mặc dù lời khiển trách khá khéo léo uyển chuyển nhưng ý tứ lại rõ mồn một, hắn vẫn luôn thừa nhận hai người họ yêu nhau sâu đậm, nên cũng bắt đầu ngẫm lại xem có phải mình đã sai thật không?
Lần phản tỉnh này quả thực đã nảy sinh vấn đề, hắn phát hiện mình sai ở chỗ lẽ ra buổi sáng hắn không nên đi tìm nàng, nếu cứ ở trong phòng chờ thì nàng sẽ không biết có người nói mình ngốc, con người, nhất là nữ nhân, có ai cam lòng nghe người khác nói xấu mình đâu chứ.
Nếu mình sai thật thì nên nghĩ cách dỗ nàng hết giận mới phải, Ngưu Quỳnh đi qua đi lại trong phòng chừng trăm bước, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách hay.
Hôm sau, Đào Mộc vừa mở mắt ra đã ngửi thấy mùi thơm, đẩy cửa thì phát hiện ngoài sân đã mọc ra một cây đào diêm dúa từ lúc nào chẳng hay, hoa nở rợp cành, gấm hoa cẩm tú, lấp lánh khoe sắc cùng ánh ban mai.
Ngưu Quỳnh đi ra từ sau thân cây, vén mớ tóc rối trên trán: "Cây đào này là do ta đích thân tuyển chọn, bảo đảm nở hoa quanh năm, ta cố tình chuyển tới đây để tặng cho ngươi, đoán là ngươi gặp đồng loại trong lòng sẽ thoải mái hơn."
Đào Mộc im lặng bước vào nhà, rồi im lặng xách ghế ra, im lặng phang vào đầu hắn: "Ngươi cố ý mang nó tới đây để cười nhạo ta đúng không, ngươi không biết ba trăm năm rồi ta chưa ra hoa sao hả? Ba trăm năm không nở nổi một bông..."
Ngưu Quỳnh ôm đầu chạy trốn, thở than liên hồi, sao hắn lại quên béng mất chuyện này nhỉ, chậc, tâm tư của cô nàng này thật là khó đoán, khó đoán quá...
Đối với loại cao nhân đắc đạo thẳng thắng vô tư như Ngưu Quỳnh thì tí mâu thuẫn nhỏ này chẳng đáng là gì, hắn cũng chẳng buồn để bụng, hằng ngày ăn được thì ăn, uống được thì uống, vẫn ngon miệng như thường. Chỉ có Đào Mộc là ức, nhất là hắn còn chẳng thèm để tâm nàng đang ức, đâm ra nàng lại càng ức hơn.
Tư Phi Phi thì hiểu rất rõ, cố tình giúp nàng giải cơn ức này, khéo sao đúng dịp tiết Triêu Hoa nên đề nghị hai người họ cùng tới miếu Hoa thần dự hội.
Đào Mộc cũng rất hào hứng với lễ hội của nhân gian, nhất là tiết Thanh Minh, nhìn đâu cũng thấy quỷ hữu buôn chuyện nhà, nàng nghe đằng này một câu, đằng kia một câu, ba bốn lần như thế là đủ viết bộ sách mới. Mặc dù Tiết Triêu Hoa này chẳng có chuyện gì hay để nghe, nhưng có thể ngắm tài tử giai nhân, thế nên nàng cũng phấn khích lắm.
Trái lại Ngưu Quỳnh thì tỉnh như không, sinh thần của Bách Hoa tiên tử có liên quan gì tới hắn đâu, hồi còn ở Cửu Trọng thiên hắn đã chẳng buồn tới chúc mừng, nói chi là ở nhân gian. Nhưng nể tình đồ nhà quê Đào Mộc chưa thấy cảnh đời bao giờ, Tư Phi Phi cũng nói vài câu khuyên nhủ, nên hắn cũng cố mà chấp nhận vậy.
Đào Mộc thấy hắn đồng ý với cái thái độ hết sức miễn cường thì lòng lại đâm ra khó chịu, suy tư một đêm rồi quyết định kéo Tư Phi Phi đi chung, không thèm hắn nữa.
Thật ra năm ngoái Tư Phi Phi cũng đã đi dự thịnh hội này một lần, khi ấy nàng vừa thành thân với Ngôn Thiêm chưa bao lâu, nhân dịp lễ nên muốn làm chút chuyện lãng mạn. Nhưng tiếc là năm nay thân thể Ngôn Thiêm không khỏe còn bị bao nhiêu dày vò, Tư Phi Phi vốn không muốn đi, nhưng mỗi tội tài mè nheo của Đào Mộc thuộc hạng nhất nhì, vả lại Ngôn gia chuyên về buôn bán hương liệu, hoa cỏ cây cối là vốn liếng làm ăn, do đó lạy xá Hoa thần cũng là chuyện nên làm. Khẩn cầu Hoa thần ban phúc lành, phù hộ hoa cỏ tươi tốt, Ngôn gia làm ăn thịnh vượng, nữ chủ nhân Ngôn gia như Tư Phi Phi nào thể khước từ, thế là ngẫm nghĩ hồi lâu cũng đành đáp ứng.
*
Chớp mắt đó mà Tiết Triêu Hoa đã đến, mới sớm ra Đào Mộc đã chộn rộn phấn khích, nghe âm thanh huyên náo bên ngoài tường mà không dằn nổi trái tim rộn ràng, lùa đại bữa sáng rồi giục mọi người ra ngoài, Tư Phi Phi thu xếp chu đáo cho Ngôn Thiêm rồi dặn dò nha hoàn hồi lâu, xong xuôi mới bước lên xe ngựa.
Trên đường phố nhộn nhịp biết bao cô nương thanh xuân cài trâm hoa muôn màu, tụm lại thành nhóm ríu ra rít rít, mắt Đào Mộc cứ tròn xoe suốt cả quãng đường, hồn của Tư Phi Phi thì đã gửi ở chỗ Ngôn Thiêm nên không để ý mấy, trái lại Ngưu Quỳnh thì tò mò hỏi thăm: "Ngươi nhìn gì thế?". Nhưng lại bị một chữ: "Người." cộc lốc của nàng làm phát nghẹn.
Mãi tới khi đến miếu Hoa Thần rồi Đào Mộc mới biết thế nào là thịnh hội đúng nghĩa, trong thoại bản viết rằng tài tử giai ngắm hoa dạo tiết Thanh Minh, thả bước thong dong, nắm tay đính ước trong muôn hồng nghìn tía, nhưng giờ được diện kiến Đào Mộc mới nhận ra thoại bản chỉ toàn bịa.
Tài tử giai nhân có, ngắm hoa dạo tiết Thanh Minh có luôn, nhưng người thì đông tới nghẹt thở, chen vai sát cánh, ùn tắt chả có chỗ mà chen, lấy đâu ra đất để thong dong bước, nắm tay đính ước này nọ cũng toàn là nói dóc, chật tới nỗi này, tay giai nhân chả biết đã bị bao nhiêu tài tử sờ mất rồi ấy chứ.
Đào Mộc vừa thổn thức cảm thán vừa trổ hết tài chen lấn, chen không lọt thì bảo Ngưu Quỳnh đằng sau đẩy, còn mình thì kéo, sau một hồi xô đẩy cũng đến được cạnh miếu. Tư Phi Phi muốn vào dâng hướng tế bái, Đào Mộc thì lại thẳng thừng từ chối, nàng sợ bị chính khí của đạo gia trong miếu đánh nát nguyên thần, Ngưu Quỳnh cũng không cho nàng vào, thành thử cả hai đều đợi ở ngoài, đợi Tư Phi Phi lạy xong thì đi xem hí kịch.
Bên ngoài miếu có chuẩn bị một hàng ghế dài cho các tín đồ, ngại vì quá đông nên đã ngồi chật, Đào Mộc đành phải ngồi xổm xuống bên cạnh ghế, lưu ý nhất cử nhất động của từng người, sẵn sàng vừa có người đứng dậy là nhào qua ngay. Ngưu Quỳnh thấy nàng ngồi một mình khá là quái dị, bèn ngồi xuống ở đầu khác, Đào Mộc thấy thế tưởng hắn muốn tranh với mình, hung hăng trừng mắt nhăn mày tỏ ý cảnh cáo.
Dĩ nhiên Ngưu Quỳnh không hiểu được ánh mắt hung tợn này của nàng nên vẫn ngồi rất thảnh thơi, đúng lúc này ở cách hắn hai bước có một ông lão run rẩy đứng dậy, vừa rời khỏi ghế Đào Mộc đã nhào tới như gió lốc, tốc độ đó phải nói còn nhanh hơn cả chó điên, làm Ngưu Quỳnh phải thở dài một tiếng đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh thì thấy một chuyện thú vị.
Một tiểu tử mập mập tròn vo cầm một đóa Đỗ Quyên diễm lệ, vừa ngượng ngùng vừa thấp thỏm dúi nó vào tay một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, sau đó quay đầu chạy. Tiểu cô nương vẫn tỉnh bơ như không, chẳng hề ngạc nhiên mừng rõ hay thẹn thùng gì, Ngưu Quỳnh lấy làm lạ bèn bước tới, mới đi được mấy bước thì đã thấy tiểu cô nương kia vứt hoa xuống đất, rơi bên chân hắn.
Ngưu Quỳnh nhặt hoa lên, hỏi cô bé: "Nếu muội không thích thì tại sao lại nhận?"
Tiểu cô nương đáp đầy lý lẽ: "Mẹ muội nói làm người phải lương thiện, nếu muội từ chối thẳng thì chẳng phải sẽ tổn thương người ta sao."
"Nhưng muội vừa nhận đã vứt đi, chẳng phải đã chà đạp tâm ý của cậu bé đó sao? Một đóa hoa đẹp lại bị lãng phí vô ích."
"Huynh thấy hoa này đẹp à? Vậy tặng cho huynh đó." Tiểu cô nương nhìn hắn chân thành, nói mà không hề thấy thẹn: "Mẹ muội còn nói, muốn thành một cô nương có đẳng cấp thì trước tiên phải cách xa phấn hồng, hoa này không hợp với khí chất của muội, huynh lấy đi."
Ngưu Quỳnh kinh ngạc, quan sát cô bé một lát, đây là đứa bé mới năm sáu tuổi đầu thật sao? Trẻ con ở tuổi này không phải còn nước mũi lòng thòng ham ăn ham chơi sao? Cô bé này, thành tinh rồi!
Lúc này Đào Mộc còn đang tấm tắc hả hê vì hành động quả quyết nhanh gọn, lên kế hoạch chu toàn để lấy được cái ghế của mình, muốn ném cho Ngưu Quỳnh cái nhìn khinh bỉ, để hắn thấy được niềm vui chiến thắng của mình. Tiếc thay liếc qua mới biết mảnh đất kia nay đã đổi chủ, hiện tại nó đã trở thành địa bàn của một con chó vàng hoe, cái liếc này không thành công, nguýt thêm hai ba lần cũng chẳng được gì, Đào Mộc bắt đầu buồn bực, người chạy đâu mất rồi?
Ngay khi nàng đang đấu tranh tư tưởng có nên đứng lên đi tìm hay không, thì Ngưu Quỳnh đã cầm một đóa hoa quay lại, bước thẳng tới cạnh nàng, chìa tay ra: "Cho ngươi."
Đào Mộc mất phản ứng một lúc, sau đó mới ngộ ra đây là hành động tặng hoa. Thế là bao buồn rầu mấy ngày qua bỗng bay sạch, thấy mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn lên người mình thì là càng hãnh diện hơn, bất giác đứng lên, cười e ấp thẹn thùng phong tình vạn chủng: "Cài lên giúp ta đi."
Ngưu Quỳnh: "... Ngươi thích?"
"Thích."
"Ngươi không thấy quá diêm dúa sao? Hình như không hợp với đồ ngươi mặc hôm nay đâu."
"Hoa hồng phối với váy hồng, hồng phấn đua sắc, quá đúng tông rồi còn gì."
Ngưu Quỳnh: "... Ngươi thích thì được rồi, đưa đầu qua đây."
Lòng thì nhủ thầm, quả nhiên ái tình là phải đào tạo từ nhỏ, hắn thua nào chỉ mấy thập niên, phải nói là mấy trăm năm mới đúng.