Ở rất chi là thanh thản, rất chi tự tại, vì nàng nói cha đứa bé đã bỏ nàng, cưới nữ nhân khác mất rồi, nàng không còn chỗ nào để dưỡng thai nữa hết.
Tuy lấy lý do này thì chuyện bắt công tử sẽ có trở ngại rất lớn, nhưng đây là cách tốt nhất để ở lại mà nàng có thể nghĩ ra, cái cớ thân gái dặm trường lênh đênh phiêu bạt, mượn cái cớ này có lẽ cũng sẽ thành công, nhưng độ khó với độ phiền sẽ tăng lên đáng kể, vì ở đây có một thiếu niên cứ thích tìm chỗ sai để đá nàng đi, trong khi cái cỡ dưỡng thai này lại bớt được bao nhiêu là rắc rối, thỉnh thoảng còn có thể vênh mặt hất hàm sai khiến hắn một phen.
Thí dụ như lúc này.
Công tử với thiếu niên đang sao trà, Đào Mộc thì nằm nghiêng nghiêng trên ghế mềm dưới mái hiên.
"A Hạo, lấy hộ dì ít nước, dì bị chuột rút."
Thiếu niên khịt mũi làm như không nghe, công tử bèn trợn mắt lườm hắn, lúc này hắn mới bất đắc dĩ dừng tay lại bước tới.
Đào Mộc nhận lấy chén trà nhấp một miếng, rồi nhìn thiếu niên bảo: "Có phải đêm qua ngươi ngủ không ngon không? Khí sắc kém quá."
"Liên quan gì tới cô!"
"Ừ, xem ra là ngủ không ngon thật rồi." Đào Mộc lấp lửng: "Còn ta thì ngủ ngon lắm."
Thiếu niên tái xanh cả mặt, quạu quọ dậm chân, Đào Mộc bèn nhìn hắn tố cáo: "Ngươi làm vậy sẽ hù bé cưng mất."
Thế nào gọi là bê đá đập lên chân mình bây giờ thiếu niên đã hiểu, tức tới nỗi nghiến răng ken két mà còn phải cố nhịn, hung dữ lườm nàng một cái rồi sải bước đi mất.
Đào Mộc thân thiện nhìn công tử, khen một câu: "Đứa nhỏ này thật là ngoan."
Sự thật chứng minh, hài tử thì phải khen nhiều, đứa trẻ ngoan được khen thì càng khôn khéo hơn, chẳng quản nhọc nhằn vác về hai rương thuốc an thai to đùng, dĩ nhiên đã được công tử tán dương nhiệt liệt.
Thiếu niên cười đắc ý, Đào Mộc thì cười bí xị.
Ta cười, một cây đào ba trăm năm không ra nổi một đóa hoa như ta mà đi sợ mấy vị thuốc bổ này của ngươi à!
Thế nhưng một lần nữa sự thực đã chứng minh, hiện thực thường không mỹ mãn như lời nói.
Nàng không sợ bị độc chết, nhưng nàng sợ đắng!!
Đào Mộc thấy cứ để thế này mãi thì không ổn, nàng ở lại đây là lấy phát triển tình yêu làm mục tiêu, vậy mà bây giờ ngày nào cũng phải đấu trí đấu dũng với thiếu niên kia, phạm vi lệch hoàn toàn khỏi quỹ đạo ban đầu. Vả lại nếu nàng thân hơn với công tử thì sẽ phải ở lại đây lâu hơn, tuy nói mẹ chồng là mấu chốt phá hủy tình yêu đôi lứa, nhưng công lực của thiếu niên này có thể sánh ngang với mười bà mẹ chồng, giữ gia đình hài hòa êm thấm là một vấn đề hết sức quan trọng, cho nên nàng cần đi thương thuyết với hắn một chút.
Đào Mộc bèn chọn một ngày hoàng đạo, đỡ eo đi tìm hắn.
Thiếu niên đang đọc sổ sách, thấy nàng đi vào thì liếc mắt: "Thôi giả vờ đi, cha ta không có ở đây."
Đào Mộc bỏ tay xuống: "Ta biết y không có ở đây, ha ha, giả bộ miết thành quen."
Thiếu niên chẳng thèm đếm xỉa tới nàng, tiếp tục gảy bàn tính lạch cạch.
Đào Mộc nghiệm lại bài diễn văn soạn sẵn trong đầu, sau đó mới chậm rãi cất giọng phát biểu: "A Hạo, có mấy lời ta phải nói với ngươi, cha ngươi bị ta chọn trúng rồi, ta muốn sống với y, vui vẻ với y, vốn dĩ trong đây không có chuyện của ngươi, nhưng ngẫm lại chắc trong lòng ngươi cũng tổn thương biết bao, nhưng thành niên là thế đó. Gần đây ta cảm thấy sự tình ngày càng trở nên rắc rối, sự tồn tại của ngươi là trở ngại nghiêm trọng cho sự phát triển giữa ta và cha ngươi, cũng ảnh hưởng tới phán đoán của cha ngươi với ta. Đối với ta nó thật bất công, ta là người lòng dạ bao la độ lượng, không ngại y đã có con riêng, cũng tình nguyện dùng thân phận trưởng bối để đối đãi với ngươi. Nhưng ngươi lại chẳng hiểu chuyện chút nào, chẳng hề có giác ngộ của con vợ trước gì cả, trái lại còn hành tỏi can thiệp vào chuyện của hai ta. Khoan đã, ngươi đừng vội nổi sùng, phải, ngươi có quyền chọn kế mẫu cho mình, nhưng ta không hề có ý định muốn làm kế mẫu của ngươi, cho nên ta phải nhắc ngươi một chút, quyền lợi này ngươi nên giới hạn lại đi, chuyện không to tát như ngươi nghĩ đâu, người ta muốn phát triển quan hệ là cha ngươi chứ không phải ngươi mà."
"Không biết xấu hổ!" Thiếu niên xanh mặt rít qua kẽ răng mấy chữ, ném mạnh bàn tính xuống đất: "Ngươi tuyệt vọng đi, ta sẽ không để cho ngươi được như ý đâu!"
Bàn tính bị đập bể tan nát, Đào Mộc không né kịp nên bị một hạt châu bắn trúng vào má phải, đỏ bừng lên một mảng lớn.
"Ngươi làm vậy không đúng đâu, ta bị hủy dung rồi cha ngươi lại phải chịu trách nhiệm." Đào Mộc xoa xoa mặt nói thành khẩn: "Nếu ngươi không thích nghe ta nói chuyện này thì bàn sang chuyện khác, ờ, thuốc an thai, liệu có đổi vị khác được không?"
Thiếu niên: "Cút..."
Đàm phán không thành, kế hoạch cưa đổ công tử của Đào Mộc càng trắc trở hơn, lúc nào cũng có một đôi mắt sáng quắc ngó nàng chằm chằm. Bất đắc dĩ nàng đành ẩn thân mò vào phòng công tử vào ban đêm, pháp lực của nàng chưa tới cảnh giới đi vào mộng, chỉ có thể lặng lẽ nhìn y, giúp y dém dém chăn, quạt quạt gió, nàng tin chắc sẽ có một ngày công tử nhận ra được tình ý của nàng.
Cứ liên tục như thế chừng hai ba hôm, nàng liền nghe thiếu niên nói rằng: "Gần đây trong phủ có vẻ tà môn, hay là tìm đạo sĩ tới đuổi tà đi."
Không ngờ công tử lại gật đầu đồng ý: "Mấy hôm nay ta ngủ cứ cảm thấy âm phong thổi vào người, có lần bị lạnh tỉnh dậy thì thấy một quyển sách bay qua bay lại trên không, khá là ma mị."
Đào Mộc phát ngượng, đó là nàng đập muỗi cho y mà.
Thiếu niên cũng nói vào: "Con còn thường xuyên nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào, còn hay gặp phải ám toán."
Đào Mộc mất phản ứng một lát mới đoán ra tiếng quỷ khóc sói gào đó hình như là tiếng hát tuyệt trần của mình, nhưng nàng thấy rất hay mà, Ly Hằng cũng nói rất êm tai, còn từng lên kế hoạch cho nàng ra bài hát riêng, thế mới thấy trình độ thưởng thức âm nhạc của người và yêu chênh nhau rõ lớn.
Hai cha con thảo luận rôm rả, rồi tức tốc mời đạo trưởng của Quảng Nguyên cung trên Thạch Thúy sơn tới, lúc này Đào Mộc bắt đầu ý thức được nguy cơ.
Phải giải quyết công tử trước khi đạo sĩ tới, thế là Đào Mộc quyết định xuống tay đánh một trận.
Trăng treo đầu ngọn liễu, người ước hẹn hoàng hôn.
Đào Mộc đứng run cầm cập dưới cây hòe già ở cổng thôn, nàng để lại cho công tử một tờ giấy, hẹn y gặp mặt ở đây, nhưng thời gian ước hẹn sắp qua mà chẳng thấy bóng người đâu cả.
Kế bên nàng còn có một lão hành khất, có điều lão khá hơn nàng một tí, còn có cái ghế nhỏ để ngồi.
Đào Mộc đổi trọng tâm từ chân trái qua chân phải, rồi lại từ chân phải đổi ngược qua chân trái, đổi tới đổi lui hơn mười lần làm lão hành khất hết nhìn nổi, bèn trượng nghĩa đưa cái ghế nhỏ cho nàng.
Đào Mộc cảm tạ ân đức nhận lấy ngồi xuống, nghe lão nói: "Đợi tình lang à?"
"Dạ." Đào Mộc gật đầu, lại nhìn quanh quất đường phố thêm mấy lượt.
"Hẹn giờ nào?"
"Giờ Dậu một khắc."
"Điệu này chắc là không tới đâu." Lão hành khất không hề giấu vẻ châm biếm: "Cô nương à, đổi người khác đi."
Đào Mộc trút tiếng thở dài đầy thâm tình: "Chưa từng thử thì lão mãi mãi sẽ không biết ái tình mệt mỏi cỡ nào đâu..."
Nàng còn chưa dứt câu thì đằng xa đã chạy rầm rập tới một tốp nữ ăn mày, tranh nhau gọi lão hành khất í ới: "Tướng công, tướng công, tướng công..."
Độ chênh lệch tuổi tác làm người ta phải chắc lưỡi tấm tắc.
Đào Mộc thất kinh, mồm há ra có thể nhét vừa hai cái trứng vịt muối, xấu hổ chẳng biết để đâu cho hết. Một nữ yêu tinh xinh đẹp như hoa như nàng mà còn chẳng bằng một lão ăn mày, chưa kể nàng còn là một yêu tinh mang biểu tượng đầy sức mạnh của phái nam, nếu tin này bị đồn ra yếu giới thì một từ mất mặt chẳng thể nào diễn tả hết nỗi lòng của nàng đâu.
Lão hành khất mỗi tay ôm một người, trên lưng cõng một người, trên cổ treo hai người, ngang hông quấn ba người, rồi nhìn nàng với ánh mắt vô cùng khinh miệt, điệu bộ cực kỳ khiêu khích.
Đào Mộc nhớ trong binh thư của phàm trần có một kế gọi là phép khích tướng, lúc đọc tới đó nàng còn khịt mũi thấy kế này thật là tầm thường, cho rằng người trúng phải kế này toàn là kẻ không nhận thức được bản thân, hơn nữa tâm lý còn quá yếu, không phải mãnh phu thì cũng là đần nữ, đích thị là loại mà nàng coi thường nhất, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trúng phải kế này. Thứ nhất nàng nhận biết về bản thân rất rõ, trời sinh tản mạn pháp lực cũng thấp, là một đào tinh xinh đẹp có chút tài hoa kèm chút tự ti, quan trọng là nàng đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm suy sụp tinh thần, còn thứ gì đủ sức đập tan giới hạn tự ti thân thể của nàng không!
Thế mà giờ phút này nàng không ngờ mình lại bị đánh bại tan nát, lão ăn mày kia tuy chẳng nói năng gì, nhưng ánh mắt của lão đã thể hiện hết ráo, nó còn đả kích hơn một trăm lời dèm pha, làm cho nàng khó chịu, cơn khó chịu này hệt như bột mì lên men, phồng căng lên với tốc độ cực nhanh, căng tới nỗi nàng hết nhịn được phải đi tìm tên kia vấn tội.
Nàng vọt về với tốc độ gió lốc, dọc đường đã được gió thổi tỉnh lại đôi ba phần. Nàng cảm thấy chuyện này hết chín phần do thiếu niên kia tác quái, bèn cấp tốc nghĩ ra cách ứng phó trong mọi trường hợp.
Nếu công tử nói không nhìn thấy thư thì nàng sẽ trả lời: "Vậy bây giờ chàng biết rồi đó, chúng ta hẹn hò đi, đêm nay gió lớn không trăng, tĩnh mịch vắng người, là giờ lành tháng tốt."
Còn giả như y nói đã thấy nhưng không muốn đi, thì nàng sẽ thuận đà mà trút hết chân tình, khóc lóc kể lể với y, sau đó quả quyết chỉ trích trái tim sắt đá của y, rủ bỏ trách nhiệm, nàng thật lòng phó thác, thôi thì đành chết cho xong, một đòn đập tan phòng tuyến tình cảm của y.
Còn nếu y nói đã thấy nhưng quên đi, thì câu trả lời của nàng sẽ như trường hợp một. Cơ mà, dĩ nhiên hai khả năng sau không lớn lắm.
Đào Mộc thấy kiểu gì câu trả lời của y cũng không chạy khỏi ba loại này, tự cho mình đã nghĩ sâu sắc lắm rồi, thế là hiên ngang sải chân bước vào cửa.
Sau đó nàng trợn mắt.
Trong mảnh sân tối om có một tốp nam nhân vạm vỡ đang đứng, vai u thịt bắp, mặt hung mày tợn.
Đào Mộc run run bước vào phòng dưới ánh nhìn soi mói của họ, đang tính hỏi nguyên do thì thiếu niên đã xông tới như gió táp: "Sao ngươi lại về đây!"
Đào Mộc chả hiểu mô tê gì, nhòm qua công tử thì thấy y thở phào nhẹ nhõm, dịu giọng nói: "Không sao thì tốt rồi, xem ra là ta quá lo lắng."
Đào Mộc càng hoang mang.
Một khắc sau, nàng đã biết.
Công tử kẹp một tờ giấy giữa hai ngón tay, hỏi lại nàng với vẻ mặt kỳ dị: "Cô nương nói cái này là do cô nương viết?"
Đào Mộc gật đầu lần thứ tư: "Nét chữ cứng cỏi khí khái nhường này, dõi mắt khắp thiên hạ còn nữ tử nào viết được như ta."
"Nghe danh công tử đã lâu, tiếng dũng vang khắp tám phương, người tài lừng danh một cõi, lòng ta ngưỡng vọng, tuy khá đường đột, nhưng nguyện hội ngộ với công tử nơi này, giờ Dậu một khắc, hòe già cổng thôn, một người một ngựa, không gặp không về."
Thiếu niên nhăn mặt đọc lại lần nữa: "Lẽ nào đây không phải chiến thư?"
"Thật sao?" Đào Mộc ngẫm kỹ lại một hồi, hình như hơi giống chiến thư thật, nhất là câu "Tiếng dũng vang khắp tám phương, một người một ngựa không gặp không về", dùng ở đây không hợp lắm.
Nhưng với vốn hiểu biết của nàng thì các tiểu bạch kiểm đều thích người ta khen dũng mãnh, dùng câu "Tiếng dũng vang khắp tám phương", cái chính là nàng muốn biểu đạt mình chỉ ước hẹn với một mình công tử. Còn bốn chữ "Một người một ngựa", lúc đó nàng còn phân vân giữa hai câu một người một ngựa hay độc đao giao hẹn, kết hợp với ngữ cảnh nên quyết định chọn câu trước, giờ nghĩ lại mới thấy hình như không hợp cho lắm.
"Đúng, thư này viết có nghĩa khác thật, nhưng các người cũng đâu cần tìm nhiều dũng sĩ như vậy." Đào Mộc ló đầu ra ngó nghiêng: "Tạm thời cứ xem đây là chiến thư đi, dầu gì người ta cũng hẹn đấu tay đôi, hành động đánh hội đồng này làm người ta coi thường lắm lắm."
"Hừ, không phải do ngươi cả sao!" Thiếu niên nổi giận: "Vốn dĩ chúng ta chỉ coi đó là đối thủ làm ăn, nhưng ngươi lại đột nhiên mất tích, làm ai cũng tưởng rằng đối phương dùng con tin uy hiếp, loại người này phần lớn là âm hiểm xảo trá, mưu mô quỷ kế, cha ta chỉ là một văn nhân, há nào lại không đề phòng."
Câu này hắn nói ra đầy khí phách, Đào Mộc nghe mà cũng thấy có lý, cơn tức vì bị cho leo cây loáng cái tan hết cả. Công tử ra ngoài tiễn từng dũng sĩ ra về, đợi tiễn xong thì đã mệt lả rồi. Đào mộc ấp ủ tình cảm nguyên một ngày mà không có chỗ nào bày tỏ, bèn ngồi bên cửa sổ ngắm trời đêm mờ mịt, rên rỉ thở than tới tận khuya, không rầu rĩ tới tận sáng được là vì thiếu niên đã ném dép tới, đập bép vào miệng nàng, cực chuẩn.
Phải rồi, còn rống to nữa: "Có muốn sinh hay không? Muốn sinh thì gào lớn thêm chút nữa, kẻo đứa trẻ chết ngộp!!"
Đào Mộc bình tĩnh phủi phủi đống bụi dính trên miệng, bình tĩnh đóng cửa sổ lại, nằm xuống, bình tĩnh thi pháp.
Bỗng nghe thiếu niên dưới lầu hét lên rung trời động đất: "Ai đánh ta!!!"