"Ấy, gấp gì chứ, nhẹ một chút, nhẹ chút đi, chàng thật là xấu..."
"Ồ, vậy nàng có thích không?"
"... Thích, a, nhanh quá, ta không chịu nổi..."
"Nàng chịu được mà..."
Trong căn phòng sáng trưng đèn đuốc có một đôi trai gái trần truồng đang kịch chiến say sưa, chiếc giường gỗ khắc hoa kêu kẽo kẹt liên hồi, dường như có thể sụp bất cứ lúc nào. Dưới gầm giường, Đào Mộc ôm cây quạt "Đào tẩu" mà khổ không thể tả, ai hại nàng rơi vào bước đường này? Kể ra thì cũng đơn giản lắm.
Bốn ngày trước, nàng bị công tử la hét gọi Đại hồ tử ra mà sợ hết hồn hết vía, nhanh chóng chui về cái chòi cạnh hang chuột, nàng cứ ngỡ thế là yên rồi, nên bèn chuẩn bị tìm mục tiêu kế tiếp. Có ai ngờ đâu Đại hồ tử lại cố chấp ương ngạnh cứng đầu tới nước này, suốt bốn ngày trời nàng bị dí đuổi tới thê thảm, các bằng hữu của nàng đều đã chui hết vào trong cái hồ lô chết dẫm kia, nhanh tới nỗi nàng còn không kịp mặc niệm cho họ tiếng nào. Hôm nay thấy khó lòng chạy thoát, hoảng quá nên chưa kịp nhìn đường đã lạc vào nơi này.
Những cô nương nơi này công phu toàn là nhất hạng, chỉ cần Đại hồ tử dám xông vào thì đừng hòng dễ dàng thoát thân, nàng có thể chớp thời cơ mà chạy trốn.
Cơ mà, ý tưởng thì đẹp, còn thực tế thì thật... tàn khốc!
Chưa cho Đào Mộc kịp thở hơi nào thì đã nghe ngoài cửa vọng vào tiếng ồn ào huyên náo, giọng mười phần trung khí như sấm rền bên tai. Đào Mộc run lẩy bẩy, cố trấn an mình: "Mi phải tin tưởng vào các tỷ muội ở đây..."
Còn chưa nói hết câu, mấy tiếng kêu đau yêu kiều mềm mại đã vang lên ơi ới, Đào Mộc núp ở sau cột lén hé mắt nhìn ra, thấy dưới đất nằm la liệt mấy mỹ nhân, Đại hồ tử thì đứng sừng sững tại chỗ, trong vòng năm thước không ai dám lại gần.
"Má của con ơi!!" Đào Mộc co giò chạy vội vào phòng, lẹ làng chui xuống gầm giường, sau đó Xuân Cung đồ sống lại bắt đầu.
Cô gái trên giường kêu a a ê ê liên hồi, cảm xúc âm vực rất đúng lúc đúng nơi, khiến Đào Mộc phải thầm khen trong lòng, đúng lúc này chợt nghe bên ngoài xôn xao hẳn lên, sau đó "Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đá bay.
Đôi uyên ương nhỏ trên giường kêu lên khiếp đảm, tiếp theo là một loạt âm thanh loạt xoạt lạo xạo, có lẽ là đang tìm đồ che chắn. Đào Mộc run tới nỗi không dám thở mạnh, trán đổ mồ hôi lạnh, nhìn thấy qua khe hở hai chân của Đại hồ tử đang bước về hướng này.
Có lẽ đôi uyên ương nhỏ thấy dáng vẻ hung hăng bặm trợn của hắn nên ấp úng không dám ho he tiếng nào, mặc hắn vòng tới vòng lui trong phòng.
Đào Mộc nín thở, vừa mừng thầm mình không biến thành hoa cỏ hay đồ trang trí đứng ngay trước mắt hắn, vừa mặc niệm: "Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình..."
Có lẽ lời cầu xin của nàng đã thấu tận trời xanh, cho nên Đại hồ tử đã bước ra ngoài cửa thật.
Đào Mộc mừng húm, thở phào một hơi.
Sau đó bỗng giật bắn mình, cảm giác có một trận gió dữ đập ngay vào mặt, chưa đợi nàng có phản ứng gì thì đã bị đập bay ra khỏi gầm giường.
Đôi uyên ương nhỏ sợ tới hết hồn, trố mắt nhìn nhau chốc lát rồi khóc thét lên túa chạy ra ngoài.
Đào Mộc nằm dính đất, sải hết tay chân khó lòng cục cựa, hận không thể tát cho cái mồm rộng của mình một cái.
"Chậc, ngươi cũng biết chạy thật đấy." Đại hồ tử ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhấp một hớp trà: "May mà ta kiên nhẫn, khăng khăng không bỏ, nếu là đạo sĩ khác thì có lẽ đã từ bỏ sớm rồi."
Đào Mộc dán mặt xuống đất, mũi bị đè tới phát đau, bèn khốn khổ thương lượng: "Ờm, có thể cho ta đứng lên được không? Hay là đổi tư thế khác cũng được."
"Lát nữa là đến nhà mới rồi, cố nhịn chút đi." Đại hồ tử mệt mỏi ra mặt: "Để ta nghỉ một lát, chạy mệt chết đi được."
Đào Mộc khóc nghẹn trong lòng, liếc qua khóe mắt thấy hắn nằm ngả nghiêng trên ghế, mơ màng thiếp đi, bèn nói vội: "Đạo cô kia đâu rồi? Chẳng phải công tử bảo mời hai người sao? Sao ta lại đụng phải lão già như ngươi chứ!"
"Sư tỷ chịu trách nhiệm thi pháp trừ tà, ta phụ trách bắt yêu, bọn ta phân công rõ ràng..." Đại hồ tử thuận miệng đáp một câu, rồi nhắm mắt lại.
Đào Mộc la hét tiếp: "Ta nhắc cho ngươi nhớ, ngươi ngủ ở đây cực kỳ nguy hiểm, bất cẩn một cái là bị người ta ăn sạch ăn sẽ, trinh tiết tuổi già khó được bảo toàn, tới lúc đó người duy nhất chứng kiến tận mắt như ta sẽ ghi chép cặn kẽ quá trình, nếu ngươi không muốn thì mau thả ta ra!"
Đại hồ tử mở mắt ra: "Nói cũng phải, nhưng mà trinh tiết tuổi già... ta già như vậy sao?"
Người phàm đều rất băn khoăn với chuyện tuổi tác, tình thế cấp bách nên Đào Mộc không thể nói lời trái với lương tâm: "Thật ra thì cũng tàm tạm, nhìn ngươi cũng chỉ tầm năm mươi tuổi thôi, so với bạn cùng lứa thì còn trẻ lắm, đời người mới qua hơn nửa, ngẫm lại còn chạy được vài thập niên..."
Đào Mộc nghĩ câu này của mình rất tài hoa, ai dè lại thấy chân mày của Đại hồ tử cau lại càng sâu hơn, lật đật nghĩ xem có phải mình diễn đạt chưa được rõ ràng hay không, bèn bồi thêm một câu: "A, phải rồi, hạc phát đồng nhan, chính xác là để dùng cho trường hợp của ngươi đó... á úi úi, nhẹ chút, nhẹ chút, lỗ mũi ta sắp mòn rồi..."
Nội tâm của Đào Mộc bùng lên lửa nóng hừng hực, Đại hồ tử lại xách một chân nàng lên quẳng tới bên cửa sổ.
Được rồi, hắn có quyền ngược đãi tù nhân, nhưng mà, bà nó chứ, ngươi có thể lật người lại giùm ta được không hả!
Phạm nhân cũng có tôn nghiêm mà!
Đào Mộc muốn phản kháng, muốn tố cáo, muốn đấu với hắn tới cùng!
Nhưng một khắc sau, khi nàng bị treo ngược lên cửa sổ, ngọn lửa bùng cháy trong lòng cùng ý chí chiến đấu hừng hực đều hóa ra run cầm cập, bây giờ họ đang ở lầu bốn, nếu té xuống từ đây thì không chết cũng tàn.
Đại hồ tử thong dong dựa vào cạnh chấn song: "Trước khi ngươi chết ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, bổn đại gia... bổn công tử... bổn đạo trưởng... bổn thanh niên chỉ mới hai mươi ba xuân xanh, đang thời tráng niên, mở to cái mắt mù của ngươi ra mà nhìn!"
Đào Mộc bị treo lủng lẳng tới nỗi đầu căng lên, nhưng vẫn nghe thấy mấy lời bệnh hoạn đó của hắn, bèn yếu ớt nói: "Tráng niên là định nghĩa cho người trẻ tuổi, ngươi không tính là tráng... Á! Đừng đẩy ta mà! Đại hiệp, anh hùng, hảo hán, hạ thủ lưu tình, tuy ta là yêu nhưng cũng là một yêu xinh đẹp, còn là yêu có địa vị nhất định trong yêu giới, nếu có phải chết thì cũng xin ngài cho ta chết có thể diện, ngài thấy thế này được không nhé, ngài mở nắp hồ lô bảo bối của ngài ra đi, tự ta chui vào cho."
Đại hồ tử cau mày suy tư giây lát, rồi giở giọng khinh bỉ: "Ngươi thật không có cốt khí, nếu là yêu có địa vị thì lẽ ra phải thề thốt phản kháng? Dốc hết toàn lực thoát khỏi miệng cọp mới là thượng sách, ngươi nhìn biểu hiện tệ hại của ngươi mấy ngày qua đi, ví như bây giờ khiến ta thấy thật khó xử."
Gió lạnh ùa tới, mái tóc dài xõa tung của Đào Mộc bay lên rối tinh, xốc xếch thảm hại: "Đại ca, vậy ngài thả ta ra đi, chúng ta đấu một trận?"
Đại hồ tử lại ra vẻ tư lự: "Ngươi chạy quá giỏi, ta thấy hay là thôi đi." Nói rồi vung tay lên vứt nàng xuống đất: "Ngươi muốn vào hồ lô thì vào đi, muốn vào kiểu nằm ngang hay kiểu thẳng đứng đây?"
Đào Mộc lý lẽ hùng hồn: "Xin ngài hãy tôn trọng ta chút đi, ta là mỹ nhân yểu điệu chứ không phải cây gậy, đừng hở ra là vứt tới vứt lui!"
Đại hồ tử lại gần nàng một chút: "Ồ, muốn tháo ra rồi bỏ vào à, được thôi, nhưng có hơi phiền."
Đào Mộc nghe tim mình thót lên một cái, cơn khiếp đảm xộc thẳng lên đầu, há mồm kêu: "Chờ chờ chờ đã, ta mót, ta mót..."
"Ngươi có thể đổi cái cớ khác không?"
Đào Mộc đưa đám: "Lần này là thật, lẽ ra không gấp thế đâu, nhưng hồi nãy bị treo lên nên ta, ta không nhịn nổi nữa..."
Đại hồ tử nhìn nàng dò xét, nghĩ ngợi hồi lâu, lâu tới nỗi nàng sắp xử lý ngay tại chỗ, lúc này hắn mới khoan thai nói: "Đi cũng được thôi, nhưng phải giao cây quạt trên tay ngươi cho ta."
"Hả, ngài thích cái này à?" Đào Mộc có vẻ khó xử: "Kiểu dáng màu sắc này e là không hợp với phong thái vĩ đại của ngài đâu, hay để ta tìm cái khác hợp với ngài hơn nhé?"
"Vậy ngươi nên nhịn đi thì hơn, có gan thì làm bẩn hồ lô của ta xem, ta sẽ luyện hóa ngươi ngay lập tức."
Đào Mộc bị dọa tới phát run: "Cho ngài, cho ngài nè, ngài muốn gì ta cũng cho ngài hết."
Cát bụi mù trời, đất vàng tung bay, Đào Mộc vừa mới chạy bán mạng thoát thân suốt cả quãng đường cuối cùng cũng đứng lại thở trong một cái hố đất, không có Đào Yêu phiến nên nàng chỉ có thể đào tẩu bằng yêu lực ít ỏi của mình.
Đoạn đường chạy trốn đầy chông gai này khiến nàng suýt thì mất mạng mấy lần, nơi này vắng vẻ tiêu điều, kênh mương lạnh ngắt, nàng chạy tới đây thì đã hết cả hơi, tính nghỉ ngơi một lát, ngờ đâu vừa thở hắt ra một hơi thì cơn buồn tiểu nhịn đã lâu lại ập tới, khí thế lật trời, dâng lên như đê vỡ.
Đào Mộc đứng lên khẩn cấp, hấp tấp cởi đai lưng, lúc nãy bỏ chạy nàng đã hóa thành nam nhân nên hành động này khá là bình thường. Nào ngờ bên này vừa thả ra chút ít thì đã nghe kế bên có người hô: "Huynh đệ, xít qua bên kia chút đi, nhường cho ta một hố với."
Vào lúc khẩn cấp người ta sẽ xem nhẹ hết mọi thứ xung quanh, Đào Mộc ban đầu chả cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại đột nhiên cứng đờ cả người, mấy giọt sau cùng bị hù cho rụt trở lại.
Hai chữ "Huynh đệ" này, nếu nghe không lầm thì chắc là...
Đào Mộc không dám nhúc nhích, tầm mắt thẳng đơ, cái mặt như bị sét đánh.
Người bên cạnh nhận ra được chỗ bất thường của nàng, bèn liếc nhìn qua: "Ha, bị kẹt sao?"
Đào Mộc giật mình, lật đật mặc quần vào.
"Tiểu huynh đệ, lúc nãy ngươi có nhìn thấy một..."
"Không thấy!" Đào Mộc khép hai chân lại, đứng nghiêm người, hét lên rung trời.
"Ừ." Đại hồ tử quay gót muốn đi, nhưng chân vừa nhấc lên lại đặt xuống: "Hình như ta còn chưa nói là ai thì phải?"
"Ở, ở đây không có ai hết, trừ, trừ ta!" Đào Mộc đáp lắp ba lắp bắp.
"Chẳng có ai, thế thì ngươi ở đây làm gì?"
"Ta, đi, đi vệ sinh."
Đại hồ tử hồ nghi, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi bước tới gần vài bước: "Trên người ngươi, có yêu..."
Đào Mộc kêu "Á" một tiếng, nhanh chân chạy biến.
"Có dược cao không? Chân ta đau." Đại hồ tử nói với theo một câu, vẻ mặt như thường, hai ngón tay khép lại, một luồng sáng trắng bắn ra từ đầu ngón tay.
Đào Mộc chưa chạy được mấy bước đã thấy sau lưng như bị đá tảng đập trúng, té lăn quay ra đất, trùng hợp sao ngay bên cạnh có một cái hố, thế là nàng lăn mấy vòng, lăn luôn vào đáy hố.
"Muốn chạy sao, nằm mơ đi! Để ta xem thử thủ đoạn của ngươi... Chậc."
Đại hồ tử đứng trên mép hố, nuốt nước bọt: "Yêu giới phát triển quả nhiên sung mãn, chẳng những tướng mạo mà người cũng có thể thay đổi giữa nữ và nam?"
Đào Mộc bị luồng sáng kia ép trở về nguyên thân, lúc này mặt như mây đỏ, thân như liễu cành, mắt mi phong tình vạn chủng, may mà đầu óc bị đập vào hố nên tỉnh lại khá nhanh, hô biến ra một chiếc khăn lụa che nửa mặt lại, giơ năm ngón tay ra trước mặt hắn, lắc qua trái một vòng rồi đánh qua phải một vòng: "Ngủ đi, ngủ đi nào, đạo trưởng thân ái, mọi thứ ngươi thấy chỉ là mộng, là mộng, ngủ một giấc thật ngon, trong mộng sẽ có tất cả mọi thứ ngươi muốn, ngủ đi, ngủ đi nào..."