Giải quyết xong tra nam, Du Duyệt cũng không còn tâm tình đi dạo phố.
Nam Nhứ cùng Chu Thắng Nam chiếu cố nàng bồi nàng về khách điếm.
Đi ngang qua sạp hàng nào đó, Nam Nhứ mua cho Du Duyệt vò rượu.
Căn cứ vào kinh nghiệm từ trước an ủi chị em tốt thất tình, cần có đôi khi nên tìm một thời điểm thích hợp để người ta phát tiết cảm xúc một phen. Phát tiết cảm xúc xong mới đỡ nghẹn ở trong lòng.
Chờ trở lại khách điếm, ba người ngồi vây quanh tại bàn.
Du Duyệt khóc một đường, lúc này nước mắt dã không còn rơi nữa, chỉ là linh hồn phảng phất như xuất ra ngoài mà ngồi ở chỗ kia.
Nam Nhứ bưng chén, đặt ở trước mặt nàng, đổ đầy một chén rượu.
Nàng nói: “Tới, uống rượu.”
Du Duyệt phảng phất giống như người máy, máy móc mà bưng chén rượu lên trước mặt, ngửa đầu liền như vậy mà uống xuống.
“Khụ khụ!”
Rượu tính hơi mạnh, Du Duyệt suýt chút nữa bị sắc đến thở không nổi, ho khan đến đỏ bừng mặt.
Rượu mạnh chạm đến cổ họng, ngay tức khắc làm thân thể nàng giống như bị thiêu.
Ngày thường Du Duyệt không uống rượu, trong nhà quản cũng nghiêm, cũng chưa bao giờ uống trộm. Lúc này chạm vào rượu, đột nhiên có một loại khoái cảm vui sướng tràn trề.
Du Duyệt đập bàn: “Thắng Nam, A Nhứ, cùng nhau uống!”
“Được.”
Lập tức Chu Thắng Nam tự đổ đầy bát rượu, uống một hơi cạn sạch.
Một hơi uống xong, thần sắc Chu Thắng Nam cũng không có gì biến hóa, như cũ vẫn là bộ dáng khốc tỷ kia.
Nàng thoạt nhìn không có bị cồn thiêu, biểu tình rất bình tĩnh, thậm chí còn khen ngợi hương vị của rượu này: “Rượu Bồ Đào nổi tiếng nhất ở Bách Thảo Cốc quả thực là danh bất hư truyền, ta cảm nhận được hương rượu thuần hậu chất phác, dư vị đậm dài lâu, còn mang theo một cỗ hương hoa sen.”
Nam Nhứ hỏi: “Tỷ đã uống qua rất nhiều rượu sao?”
Chu Thắng Nam nói: “Không nhiều lắm.”
Nàng lại nói thêm: “Nhưng sư phụ ta ở thế gian là tửu quỷ*, phàm là rượu ngon, hắn đều phải làm ra nếm thử.”
*Nghiện rượu, quỷ mê rượu.
Có hai người nói chuyện phiếm mở đầu, Du Duyệt cũng dần dần mở rộng câu chuyện.
Nàng nói: “Cha ta cũng thích uống rượu. Vò rượu hắn thích nhất kia, là biểu ca đưa.”
Nam Nhứ cùng Chu Thắng Nam không có chen vào, tùy ý để nàng cứ như vậy nói.
Du Duyệt thật sự say rất nhanh, hai má nhiễm ửng đỏ.
Nàng ôm bình rượu nói: “Cha thực rất thích biểu ca. Hắn nói biểu ca tuổi còn trẻ đã thành tu sĩ Trúc Cơ, ngày sau nhất định là rất có tiền đồ. Vốn dĩ ta cũng chỉ đợi ở trong nhà, Cha sợ ta sẽ bị biểu ca ghét bỏ, lúc đấy mới bảo ta tới khảo nghiệm ở Thái Huyền Tông……”
“Nhưng ta vẫn là bị biểu ca ghét bỏ. Hiện giờ hắn đã kết thành Kim Đan, còn ta chỉ là tu sĩ Luyện Khí.”
Tâm tư tiểu cô nương chung quy là vẫn yếu ớt.
Du Duyệt kiên cường ở trước mặt tra nam, ở trước mặt tỷ muội lại dỡ ngụy trang xuống, trong sự bàng hoàng lại mang theo tự ti.
Nàng nước mắt lưng tròng: “Có phải ta thật sự rất vô dụng hay không a……”
Nam Nhứ với Chu Thắng Nam trăm miệng một lời nói: “Không phải!”
Chu Thắng Nam nói: “Muội mới một ngày đầu chỉ có thể vung kiếm một trăm lần, hiện tại một ngày có thể vung kiếm hai trăm lần, tiến bộ đã rất lớn rồi.”
“Sư phụ ta thường xuyên dạy dỗ ta, không nên so sánh với người khác,” Chu Thắng Nam kiên nghị nói, “Phải tự đi con đường của chính mình.”
Nàng hơi hơi nâng cằm lên: “Vị hôn phu kia của muội là Kim Đan thì như thế nào? Dù sao sẽ có một ngày, hắn sẽ bị đánh bại dưới tay muội.”
Oa, không nghĩ tới ngày thường Chu Thắng Nam nói không nhiều lắm, lúc này lại giống như súp gà*.
*Nói triết lý nhưng đúng với thực tế.
Nghe xong một đống súp gà thơm nồng, Nam Nhứ cũng lập tức đuổi kịp: “Ta cũng thực vô dụng a, ta luyện kiếm cũng không được.”
Nam Nhứ nói: “Nhưng không phải Ô phong chủ rất thưởng thức ta sao, nói ta luyện đan không tồi. Nhạ, tựa như lời Thắng Nam nói, mỗi người đều có một con đường phải tự mình đi, hiện tại chỉ là tỷ còn chưa phát hiện thiên phú của mình mà thôi!”
“Thiên phú……”
Du Duyệt mờ mịt, có chút uể oải nói, “Mặt khác ta hình như cũng không thiên phú gì, chỉ là khi nhàn rỗi thích xem thoại bản.”
Nam Nhứ cổ vũ nàng: “Xem thoại bản cũng không tính là thiên phú, viết thoại bản cũng được a! Tỷ thử viết thử xem?”
Du Duyệt mắt sáng rực lên: “Đúng không?”
Nam Nhứ nói: “Đúng a!”
Chu Thắng Nam thình lình nói: “Đại đạo 3000, nói không chừng muội có thể lấy thoại bản nhập đạo.”
“Được!” Du Duyệt lại uống một ngụm rượu, bỏ qua nản lòng, “Lấy thoại bản nhập đạo!”
Ừm, không tồi, có ý chí chiến đấu……
Hả???
Trong lòng Nam Nhứ bỗng nhiên “Lộp bộp” một chút.
Nếu nàng nhớ không lầm, trong nguyên thư hình như là có một người như vậy.
Lấy văn nhập đạo, dưa vào bút mực thông qua sự tán thành của Thiên Đạo, Trúc Cơ rồi Kim Đan.
Bởi vì xác suất tu luyện này thật sự rất nhỏ, cho nên khiến cho mọi người đều chú ý. Dẫn tới một thư sinh nghèo túng nào đó cũng bắt chước nàng, nhưng ở phía sau nàng lại không có một ai thành công.
Nam Nhứ sở dĩ nhớ rõ là bởi vì tu sĩ lấy văn nhập đạo, viết sách thịnh hành trên đại lục Thiên Diễn.
Trong văn của nàng thông thường đều sẽ xuất hiện một tên tra nam, có kết cục thê thảm.
Lúc ấy cốt truyện quyển sách này đã tiến triển tới phần nam chính cùng nữ chính ngược tâm ngược thân, các độc giả xem đến khó chịu, có tu sĩ còn sôi nổi viết đoạn văn ngắn ở khu bình luận mà mắng nam chính.
Nên, nói như thế nào, người đọc còn rất có tài.
Ừm.....Viết còn hay hơn tác giả.
Cho nên sẽ không phải tu sĩ này, chính là Du Duyệt đi?
Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam uống đến vui vẻ, nhìn nàng nói: “A Nhứ, sao muội không uống a?”
Nam Nhứ: “……”
Nàng muốn uống.
Nhưng trà hoa ở quán trà kia nàng đều không có uống được, tất nhiên thân thể con rối này, rượu mạnh cũng không chạm vào được.
Nam Nhứ nói: “Ta…… Hai ngày này thân thể không tốt, không thể uống rượu.”
“Vậy muội uống chén nước đi.”
Tính cách Du Duyệt thật sự rất tốt, nàng đang thương tâm thất tình vậy mà vẫn còn có thể phân ra tâm tư quan tâm tới người khác: “A Nhứ, muội có nặng lắm không, ta bồi muội đi xem đại phu.”
Nam Nhứ nói: “Không cần đâu, là bệnh đã có từ nhỏ.”
“Vậy muội uống trà đi.”
Chu Thắng Nam rót cho nàng một chén trà.
Một lúc sau, Chu Thắng Nam giơ chén trong tay lên: “Tới, uống bát rượu này, chúng ta đều sẽ biến thành người càng mạnh mẽ hơn.”
Chu Thắng Nam nói: “Ta muốn trở thành kiếm tu lợi hại nhất.”
Du Duyệt hưng phấn mà đứng lên, giơ rượu: “Ta muốn viết ra thoại bản hay nhất!”
Nam Nhứ bưng chén trà, rõ ràng không uống rượu, nhưng cũng theo các nàng cùng nhau cạn ly: “Ta muốn được sống lâu một chút!”
Không cần bị lột da rút gân là được!
Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam nhìn thoáng qua.
Du Duyệt: “A Nhứ, muội nói muội từ nhỏ đã mang bệnh……”
Chu Thắng Nam: “Cho nên muội sẽ không……”
Hai người lo lắng mà nhìn Nam Nhứ, trong não bổ ra các loại cốt truyện cẩu huyết.
Du Duyệt nói: “A Nhứ, muội đừng lo lắng, nhất định muội có thể trường mệnh thiên tuế*!”
*Sống lâu nghìn năm.
Thiên tuế, đối với nhân tu mà nói là một loại chúc phúc.
Bởi vì thông thường chỉ có Nguyên Anh kỳ, mới có thể sống đủ đến trên một ngàn tuổi.
Chu Thắng Nam cũng nói: “Trường mệnh thiên tuế!”
Nam Nhứ: “……”
Đối với nhân tu thì là lời chúc phúc, còn đối với nàng thì không phải rồi.
Đối với thần thú mà nói, sống đến một ngàn tuổi thì chẳng khác gì là đoản mệnh đâu.