Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 42



Ăn no một lần liền mệt rã rời.

Lúc Nam Nhứ làm người đều như thế này, không nghĩ tới làm mèo vẫn vậy.

Nàng vuốt cái bụng tròn vo rồi nằm yên, lại nhớ đến bức vẽ con quất heo kia, thân không tàn, ý chí kiên định mà đứng lên.

Làm người phải có ý chí vươn lên.

Nàng muốn tản bộ tiêu hóa để giảm béo!

Trên lý thuyết, giảm béo chính là quản được miệng, dùng chân đi.

Miệng nàng không quản được thì chỉ còn cách dùng chân đi.

Ừm, tuy nhiên lý thuyết giảm béo hữu dụng đối với mèo sao?

…… Không giảm!

Lập tức Nam Nhứ lại nằm trở về.

Nàng vui vẻ tìm một lý do cho mình: Nàng muốn giảm cân có khoa học, nếu không sẽ hại đến cơ thể. Vì vậy, chuyện mèo con giảm cân sao cho khoa học, về sau rồi nói!

Hơn nữa, nàng vẫn là mèo con a!

Vị thành niên, thân thể đang lớn!

Kỳ thành niên của thần thú phải đến 500 tuổi, hiện tại nàng mới đến 300 tuổi......Bốn bỏ năm lên, nàng còn có hai trăm năm cho đến khi thân thể lớn lên.

Woww.

Bỗng nhiên Nam Nhứ cảm nhận được vui sướng khi làm thần thú.

Có thọ mệnh có thee sống lâu như vậy, ai còn quản dáng người được hay không a.

Sự lo âu về dáng người của Nam Nhứ trở thành hư không.



Dù sao đều là do Lê Vân vẽ quá kém, chứ không phải nàng béo!

Nam Nhứ phấn chấn lên, tràn đầy tự tin mà bò đến đùi Lê Vân ngủ.

Lê Vân nhìn cả quá trình nàng mệt rã rời ngủ gà ngủ gật, tinh thần bò dậy lại bỗng phấn chấn lên, lại ghé lên trên đùi hắn tiếp tục ngủ, trong lòng có chút cười nhạo.

Không biết mỗi ngày nàng đều suy nghĩ cái gì, gần như vẫn luôn vô tâm vô phổi, vô lo vô nghĩ như vậy.

Hắn ôm mèo con trở lại méo giường, tạm dừng lại, chung quy là vẫn chưa đem nàng đặt trong ổ mèo.

Nếu nhìn thấy mình ngủ trong ổ mèo, nàng sẽ tức giận.

Nhưng bản thể mèo con này......

Lúc trước hắn không biết, sau khi biết rồi, tất nhiên là không thể ngủ cùng nàng.

Hắn nghĩ nghĩ, đem mèo con đặt ở bên cạnh người, bảo trì một khoảng cách rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau đó hắn lại phát hiện, mèo nhỏ ngủ rồi nhưng vẫn giống như cũ mơ mơ màng màng mà bò về hướng hắn.

Quả cầu màu càng kim một hai phải chui vào trong lồng ngực hắn mới chịu ngủ.

Vốn hắn đã có thói quen có cảm giác mèo nhỏ ở trong ngực, nhưng lúc này tay chân lại cứng đờ.

Cứ nhắm mắt, trong đầu sẽ nhớ tới bóng dáng ở trong hồ nước.

Mèo con ngây thơ mờ mịt, còn hắn cái gì cũng biết.

Hắn tới cảnh giới này rồi, kỳ thật cũng không cần giấc ngủ.

Lê Vân than nhẹ một hơi rồi ngồi dậy.

Hắn lấy quyển sách, dưới ánh nến câu được câu không mà bắt đầu lật xem.

Đêm dài vắng vẻ, ngoại trừ tiếng thiêu đốt rất nhỏ của ảnh nến ở bên tai, cũng chỉ có hô hấp phập phồng đều đều của mèo con.

Hắn xem sách mệt mỏi, lại quay sang nhìn mèo nhỏ.

Quả cầu vàng nhỏ đang nằm ở nơi đó, mỗi lần nhìn, hắn đều cảm thấy sự rét lạnh cùng cô độc gần như đều đã cách xa hắn.

Chỉ cảm thấy trong lòng thật yên bình.

.......

Ban ngày Nam Nhứ làm hai đầu chạy.

Ô Đại Sài cần mua sắm một ít dược liệu, Lê Vân cần thu thập nguyên liệu để đúc kiếm một lần nữa, bởi vậy mỗi ngày nàng đều có thể thuận lợi giấu trời qua biển.

Nhưng phần lớn thời gian, nàng đều ngủ.

Tĩnh dưỡng thần thức so với nàng tưởng còn lâu hơn, loại cảm giác mệt mỏi giống như là xỏ xuyên qua toàn thân nàng, làm nàng chỉ muốn ngủ không ngừng.

Nàng bắt đầu đếm đếm trên đầu ngón tay.

Tiên Hội Bồng Lai sao còn chưa kết thúc a.

Hai đầu chạy ứng phó sinh hoạt như vậy, nàng sắp không chịu nổi rồi.



Ngủ đều ngủ không an ổn, nàng thật sự sợ lúc nào đó ngủ quên mà bị lộ tẩy.

Mỗi ngày đếm, rốt cuộc cũng tới ngày cuối cùng của Tiên Hội Bồng Lai.

Buổi tối Ô Đại Sài theo thường lệ đều ra ngoài, nàng bắt lấy cơ hội biến thành mèo con, rồi nhảy vào biệt viện của Lê Vân.

Nam Nhứ kỳ thật cũng không phải là người thích đi dạo phố. Nhưng mà ban ngày đều có vẻ có chút nhạt nhẽo.

Nhớ tới một chuyến nàng đi đến Tiên Hội Bồng Lai, ngoại trừ nhìn được một nửa trăm thần tuần xuân ra, hầu như cái gì cũng chưa nhìn đến.....

Thật mệt a!

Tiên Hội Bồng Lai tiếp theo phải đến mười năm sau!

Trong lòng Nam Nhứ căm giận mà suy nghĩ một chút, nghĩ đến thời gian mười năm này, bỗng nhiên lập tức tiêu tan.

Mười năm thôi a.

Chỉ càn nàng sống đủ lâu, còn có thể tham gia một ngàn lần!

Ừm......Điều kiện là nàng phải sống sót.

Có tin tức tốt, gần nhất là cái tên cẩu đồ vật Phong Dị kia không có tới tìm nàng.

Nàng nhờ Ô Đại Sài lấy túi trữ vật của nàng ở khách điếm sang đây, túi trữ vật, thạch truyền âm mà Phong Dị liên hệ với nàng cũng chưa đụng tới.

Lúc trước, mỗi ngày ở Thái Huyền Tông đều sờ cá luyện kiếm, hiện tại bị đóng lại ở Bách Thảo Cốc quá mức nhàm chán, thậm chí nàng còn bắt đầu nhớ lại cốt truyện của nguyên thư.

Khụ khụ, chủ yếu là nàng muốn nhớ lại có chỗ nào có thể đầu tư tiềm lực hay không.

Nhưng nàng nhớ nửa ngày, những người có họ có tên ở trong sách, hay là những người theo đuổi Liễu Lăng Ca, hoặc là giống như nàng đều là liếm cẩu của Ma Tôn.

Nàng nhớ mang máng, hình như có một vai ác là nửa yêu!

Nửa yêu bị bán làm nô lệ quá nhiều, toàn bộ nàng không thể từng bước từng bước tìm kim trong biển rộng mà mua về được.

Còn nữa, mua nhiều nửa yêu như vậy, nàng nuôi ở đâu?

........Quá khó khăn.

Làm nữ xứng thật khó aaaa!

Nam Nhứ không thèm để ý nữa, dứt khoát tiếp tục mê mang ngủ.

Toàn bộ ban ngày nàng đều ngủ.

Tới ban đêm, bỗng nhiên nàng nghe thấy có tiếng người kêu bên tai nàng: “Sơ Thất.”

Nàng ngủ đến mê mang, chậm rãi mở to mắt.

Vừa mở mắt, nàng nhìn thấy sườn mặt gần trong gang tấc của Lê Vân.

Ánh sáng màu cam của đèn Khổng Minh lơ lửng đầy trời, khiến cho bầu trời đêm nhiễm một màu sắc hòa hợp ấm áp. Mái tóc dài trắng như tuyết của Lê Vân bay múa ngay trong đêm, hờ hững lại lẻ loi, dường như không hợp với màu sắc ấm áp này.

Hắn ôm nàng, điểm mũi chân bay lên nóc nhà ngồi.



Hắn nói: “Đây là Vân đèn.”

Ồ, đèn Khổng Minh đổi tên sao, cái này nàng hiểu.

Ở thời hiện đại nàng cũng chưa thấy qua cảnh tượng thả đèn Khổng Minh bao giờ, lúc này Nam Nhứ lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, ngửa đầu thưởng thức Vân đèn lộng lẫy.

Nhìn nhìn, nàng lại phát hiện có vài phần không đúng.

Đèn Khổng Minh là bay lên bầu trời......Còn Vân đèn lại không ở yên một chỗ bay xuống dưới mặt đất!

Nàng mở to hai mắt, muốn xem kĩ càng một ít.

Lê Vân lấy ra một con hạc giấy, mang theo nàng ngồi lên.

Hạc giấy nhanh chóng bay lên cao, chỉ khoảng nửa khắc đã dừng ở chỗ cao nhất của tất cả Vân đèn. Nam Nhứ lúc này mới thấy rõ, quỹ đạo trôi nổi của Vân đèn là một vòng tròn thật dài, từ trên bầu trời tiếp xuống mặt đất, lại từ trên mặt đất xoay chuyển lên bầu trời.

Có những hạt màu vàng kim thật nhỏ lơ lửng xung quanh Vân đèn, phảng phất giống như những lưu sa* tinh mịn.

*Hạt cát.

Trong hạt cát còn mang theo một cỗ mùi hoa nồng đậm ——

Là quỹ đạo xe hoa của trăm thần tuần xuân!

Thì ra ngày đó, xe hoa bay ở không trung, cuối cùng là vì muốn phô bày Vân đèn ở lòng sông.

Phảng phất giống như nước gợn trôi ngược khúc sông, lưu sa cuốn trên Vân đèn chậm rãi trôi đến các góc phố lớn nhỏ của Bách Thảo Cốc, các tu sĩ đứng ở bên bờ sông, từ trong dòng sông Vân đèn màu vàng kim lấy ra một chén ngọc.

Trong Bách Thảo Cốc, tu sĩ dưới Nguyên Anh cấm phi hành, Nam Nhứ ngồi ở giữa không trung, đem cảnh tượng rục rỡ của thế gian thu vào đáy mắt.

Nàng theo bản năng mà nhìn về phía Lê Vân: “Ngao?”

Lê Vân không có nhìn nàng.

Hắn nhìn Vân đèn, lại như là nhìn phương xa vô tận: “Tập tục trong Bách Thảo Cốc, Vân đèn đại biểu cho lời chúc phúc đối với người thân đã qua đời.”

Thanh âm hắn mang theo một loại mờ mịt làm nàng nghe không hiểu, dường như hắn đều sẽ tùy thời thuận gió mà đi.