Chương 140: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (13)
Nguy Dã nhẹ nhàng "À" một tiếng: "Anh không cần xin lỗi đâu."
"Cho tới bây giờ anh chưa từng thương tổn tôi, còn cứu tôi một mạng." Hắn mỉm cười dịu dàng nói: "Tôi đều nhớ rõ."
Pháp Sư Vong Linh rất ít cười, nụ cười này giống như hoà tan băng tuyết, làm trái tim đều phải ấm áp theo, Elvis lại không khỏi chua xót.
Thật ra ơn cứu mạng này đã được đền đáp khi hắn giúp y trốn thoát, y vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Cho dù từng bị người tổn thương, nhưng chỉ cần có người cho hắn một chút ấm áp, hắn vẫn sẽ tràn lòng đầy chân thành mà báo đáp.
Elvis nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài như thác nước của hắn, thấp giọng nói: "Em đừng nhớ mãi việc đó, đó đều là việc tôi nên làm. Tôi...... Tôi về sau sẽ càng tốt với em."
Hừm, vừa chất phác lại đơn thuần, không mượn cớ che đậy điều gì, nghe càng thấy ngọt.
Nguy Dã nghiêng đầu, biểu lộ vẻ nghi hoặc: "Sao anh lại muốn đối xử tốt với tôi?"
Elvis nhất thời bị hỏi nghẹn họng, y muốn nói phải vì Hắc Ám Ma Pháp Sư sửa lại án sai, nhưng cho tới nay y chưa làm được gì, nói ra chỉ như là đang nói mạnh miệng.
Thánh Tử thanh tu nhiều năm có chút vụng về hỏi: "Em có muốn thứ gì không? Tôi tặng cho em."
Nguy Dã chẳng hề khách sáo, ánh mắt hắn sáng lên, lập tức đưa ra yêu cầu: "Tôi muốn long cốt!"
Lần trước, kém một bước liền bắt được vào tay, kết quả bị Elvis hất tay trên.
Elvis vốn muốn đồng ý với yêu cầu của hắn, lại bị yêu cầu này làm cho bối rối, y khó xử nói: "Thật xin lỗi, long cốt ở trong nhẫn không gian của tôi, nhưng chiếc nhẫn không gian kia..." đã bị Ám Tinh Linh lấy đi.
Không ngờ, giây tiếp theo, chiếc nhẫn không gian quen thuộc kia được Nguy Dã nhét vào tay y, hắn nói: “Tôi đã lấy lại cho anh.”
Nói thì nhẹ nhàng, nhưng lại không đề cập đến sự công sức của bản thân.
Đôi mắt Elvis lóe lên, ngón tay cầm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay. Lời muốn nói nghẹn ngào trong cổ họng một lúc, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Long cốt giao cho em, em muốn làm gì thì làm.”
Pháp Sư Vong Linh rốt cuộc thu hoạch được cốt long mà hắn âu yếm, hắn gấp không chờ nổi mà ký khế ước, rồi vô cùng vui vẻ mà bắt đầu xuất phát, cho đến khi nhìn thấy bóng người trên mặt đất mới nhớ ra, bản thân còn có đồng bọn bị thất lạc.
Elvis nhíu mày nói: "Tôi có thể cảm nhận được, lực lượng ở nơi này rất mạnh, chẳng lẽ có liên quan đến Hắc Ám Thần?"
Nguy Dã không có nhiều lời, tuy rằng hiện tại cả hai có thể hài hòa ở chung, nhưng Hắc Ám Thần vẫn là tín ngưỡng đối nghịch với Thánh Tử. Hắn chỉ nói: "Nơi này chắc là có mảnh nhỏ của Thần Khí."
Elvis đọc qua không ít sách sử, lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt, y nói: "Nhất định là Quỷ Diệt Chi Cung!"
Trong lời đồn, Quỷ Diệt Chi Cung có năng lực mê hoặc lòng người, mũi tên được tạo thành từ ma lực có thể tạo ra ảo cảnh, chỉ cần ở trong phạm vi tấn công, thì linh hồn sẽ vô thức chết trong mộng cảnh.
Nguy Dã gật đầu, khen y: "Anh biết thật nhiều." Dù là một thành viên bên phe hắc ám, nhưng những việc này đều là Azman nói cho hắn biết.
Elvis hơi đỏ mặt mà nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Trong lúc nói chuyện, Nguy Dã đã nhanh chóng kiểm tra Eugene đang hôn mê trên mặt đất, y thế mà không rơi vào ảo cảnh, hoặc là nói, y dựa vào chính mình thoát khỏi ảo cảnh.
Bản thân Nguy Dã là nhân viên xuyên nhanh kỳ cựu, nên tâm tính cứng cỏi cùng với tinh thần lực đều mạnh mẽ hơn người thường, cho nên có thể chống cự với ảo cảnh. Vừa rồi hắn có thể phát thoát khỏi ảo giác, nhưng hắn lại cố ý khống chế nó. Nhưng Eugene thế mà cũng có thể nhanh chóng thoát khỏi ảo cảnh, làm hắn có chút kinh ngạc.
Hai mắt Eugene nhắm chặt, tròng mắt bất an mà chuyển động, hình như tinh thần không ổn. Elvis dưới sự yêu cầu của Nguy Dã đã kiểm tra cho y, cũng sử dụng thuật trị liệu.
Nhưng Eugene vẫn không tỉnh lại, Nguy Dã xin giúp đỡ mà nhìn y, Elvis an ủi nói: "Có thể do anh ta quá nôn nóng thoát khỏi ảo cảnh nên mới bị thương, loại tổn hại này ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn, cho nên mới không tỉnh. Thuật trị liệu của tôi không có tác dụng với linh hồn, nhưng Thần Điện có thuốc, em đừng lo lắng, sau khi rời khỏi đây tôi nhất định giúp em."
Nguy Dã vừa muốn nói lời cảm ơn, liền nghe thấy Eugene đang hôn mê thì thầm nói nhỏ: "Simon......" Quay đầu nhìn về phía y, xoa bóp ngón tay y, nói: "Tôi ở đây."
Eugene dường như nghe thấy, tròng mắt không hề chuyển động nữa, hô hấp dần bình thản.
Bầu không khí giữa hai người làm người khác không chen vào được, Elvis hiểu hai người họ quen biết nhau sớm, cảm tình không giống bình thường, nhưng nhìn cảnh này, lòng y không biết vì sao mà thấy trống trải.
Lúc ngã xuống, Nord là người lái xe nên bị ném bay ra ngoài, mà ba người trong xe cùng với xe ngựa rơi xuống cùng một khu vực. Xung quanh vẫn còn những mảnh vỡ của cỗ xe ngựa nên họ lần theo dấu vết và nhanh chóng tìm thấy Azman.
Thân hình cao dài của y tựa trên vách đá, bên môi còn có vết máu.
Lòng ngực Elvis chợt nặng nề, Nguy Dã đã đem Eugene đẩy vào lòng y: "Giúp tôi chăm sóc anh ta một chút, cảm ơn anh."
Elvis cúi đầu nhìn: "......"
Hình như cũng chẳng cần chăm sóc, tên bán thú nhân này nhìn vô cùng khỏe mạnh.
*
Nguy Dã vào ảo cảnh của Azman. So với Eugene phiêu bạc khắp nơi, hắn nguyên bản cho rằng Azman sẽ thoát khỏi ảo cảnh trước, dù sao đối phương có địa vị cao, lại được tộc nhân kính yêu, thoạt nhìn tùy tâm sở dục.
Nhưng khi hắn đi vào liền ngây ngẩn cả người.
Trước mắt là đấu trường võ sĩ. Trên sân đấu được bao quanh bởi hàng rào gai, Ám Tinh Linh Vương ưu nhã cao ngạo trong trí nhớ cả người như đang tắm máu.
Ở đối diện y, là một Người Sói cao hai mét, Azman vô lực quỳ một gối xuống đất trước bóng người cao lớn kia. "Xé nát nó! Ăn nó!" Tiếng hoan hô hưng phấn của người xem từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Nguy Dã sững sờ nhìn gương mặt dính đầy máu của y: "Sao thảm tới như vậy chứ."
001 nhắc nhở: "Em hiện tại không thể chạm vào anh ta."
Tay xuyên qua không khí, Nguy Dã thu hồi tay: "Ừ."
Hắn ở một bên nhìn trong chốc lát, Người Sói hung ác tấn công Azman, Azman lăn qua một bên tránh thoát, trở tay một nhát đâm xuyên qua trái tim đối phương. Cơ thể khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất, người xem la ó.
Một cánh cửa nhỏ mở ra ở phía hàng rào, Azman lau vết máu bên môi, lung lay đứng dậy, bước vào lối đi tối tăm. Nguy Dã đi theo, phát hiện đây là đấu trường dưới lòng đất, rất nhiều đấu sĩ đều bị nhốt ở đây, nhà tù tối tăm chật chội ẩm ướt lạnh lẽo.
Hắn thậm chí nhìn thấy một con chuột bò qua mu bàn chân Azman, bị y với vẻ mặt vô cảm dùng tay bóp chết.
...... Đây là Azman sau khi huấn luyện Phi Mã xong phải đi tắm rửa?!
Nguy Dã liền cứ như vậy nhìn y thi đấu từng trận, lần lượt thắng những đối thủ mạnh, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới. Ám Tinh Linh Vương lúc này hình như còn ở thời kỳ thiếu niên, dáng người tinh xảo tinh tế, cơ thể vì thiếu dinh dưỡng mà thon gầy.
Chẳng biết qua bao lâu, hình ảnh dài dòng không thấy mặt trời, vẫn luôn bị mùi máu bao trùm, thẳng đến có một ngày đấu trường cháy, y thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.
Vốn tưởng sẽ đến đoạn cốt truyện tiếp theo, nhưng mà hình ảnh vừa chuyển, lại về tới đấu trường ngầm. Thiếu niên Azman mới vừa bị bán vào đây, đứng ở nhà tù tăm tối, ngay cả khi ngồi xuống cũng cảm thấy muốn nôn.
Lần đầu tiên ra trận, y bị nâng về, bị ném xuống nền đất dơ bẩn. Này chắc là quá khứ bất kham của Ám Tinh Linh Vương, bị người giẫm đạp, cưỡng ép, bị người ta xem như dã thú, y cứ liên tục chiến đấu, không đủ lực lượng để chạy thoát, từng chút mà chết lặng.
Chuyện này đã lặp lại bao nhiêu lần rồi? Nguy Dã nhíu mày, nếu không thoát ra được ảo cảnh trong lòng, Azman sẽ bị nhốt trong cơn ác mộng lập đi lập lại này, cho đến khi hao hết tâm lực mà chết.
Xắn tay áo lên, Pháp Sư Vong Linh lên sân khấu. Hắn thực am hiểu ma pháp linh hồn.
Sau một trận chiến chết chóc, Azman mang vết thương chồng chất chống thân thể dựa trên vách tường, kiệt sức đến mức không quan tâm đến rác rưởi quanh thân.
Người Thằn Lằn ở nhà tù đối diện cười lớn trào phúng: "Thế nào, chịu nổi không? Đã sớm nói với cậu, đây không phải là nơi mà tên nhóc con như cậu có thể chịu được, đối với loại người như cậu, chết sớm mới là sự ban ân của thần!"
Nếu là trước đây, Azman đã sớm bật lại, lúc này y lại chỉ rũ mắt không để ý tới đối phương, đỡ phải uổng phí sức lực.
Đột nhiên, ở cách đó không xa vang lên một tiếng kêu to, trên cửa sổ nhỏ hẹp, xuất hiện một con quạ đen.
"Quạ đen?" Azman ghét bỏ mà liếc mắt một cái, nhưng không giống với những đấu sĩ khác bắt lấy vật sống xé nát rồi nuốt xuống bụng, chỉ là quay đầu đi.
Không nghĩ tới con quạ đen ở cửa sổ nhảy nhảy, bỗng nhiên bay xuống dưới, đậu trên đầu y.
Không khách khí mà ngồi xổm, đem tóc y xem như tổ.
Azman: "......"
Giơ tay vung lên: "Ra ngoài!" Chỉ đánh tới lông chim, quạ đen linh hoạt tránh ra, nhìn y kêu hai tiếng rồi bay đi.
Azman không để ý tới khúc nhạc đệm nhỏ này, những trận chiến sinh tử liên miên đã bào mòn tâm tư của y. Nhưng hôm sau con quạ kia lại tới, nhân lúc y không chú ý ngậm lấy một dúm tóc của y, lại ở trước khi bị y bắt được mà bay về phía cửa sổ, còn ở ngay trước mặt y đem dúm tóc màu trắng kia cắm lên người mình.
Azman đều bị chọc tức đến vui vẻ: "Ngươi cho rằng cắm một nhúm lông trắng lên người, thì bản thân liền không đen?"
Cửa sổ chỉ to bằng hai bàn tay, quăng vào bên ngoài mờ mờ ánh sáng. Quạ đen nhìn y "Quác quác" hai tiếng, mang theo chiến lợi phẩm bay đi.
Đến một con quạ ở đây đều có được tự do, Azman bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị một con quạ trào phúng.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...... Con quạ đen này đặc biệt ưu ái mái tóc bạc của y, không phải muốn làm tổ, thì là muốn kéo đi, nó còn thông minh đến đáng giận, chuyên chọn lúc y mới vừa đánh xong bị thương không còn sức lực, quấy rầy xong liền chạy, làm y muốn bắt cũng bắt không được.
Azman bị kích thích, nhưng không làm được gì, ở một lần bị kéo tóc, bỗng nhiên mở mắt ra, trở tay bắt được cánh của nó.
"Vật nhỏ." Y cười một tiếng, bắt được một con quạ so với thắng trận đấu càng làm y sung sướng: "Em dù biết bay, còn không phải rơi vào tay tôi?"
Y cong môi xoa xoa, như muốn trút bỏ tâm trạng khó chịu mấy ngày nay, lại nhịn không được nở nụ cười ha ha: "Em phối màu thật giống tôi."
Đây là lần đầu tiên y lại lần nữa cười rộ lên, cuối cùng nhéo cánh nó mà thương lượng: "Tôi thả em, em mang trái cây tới cho tôi, có được không?"
Quạ đen thế mà thật sự nghe hiểu lời y nói, gật gật cái đầu nhỏ, không bao lâu, liền ngậm trái cây về.
Thiên tính của Tinh Linh Tộc gần gũi với thiên nhiên, mùi vị trái cây tươi mát làm Azman luyến tiếc nuốt xuống.
Từ hôm đó, y cùng quạ đen bắt đầu giao dịch, nó mang đến thức ăn cho y, mà y chỉ cần trả giá một sợi tóc.
"Tôi sẽ không trở thành Tinh Linh đầu tiên bị trọc đi." Azman nhịn không được nói thầm.
Chắc đã lâu không có cùng ai nói chuyện, y lải nhải một mình nói chuyện cùng một con quạ: "Tôi muốn ra ngoài, nhưng ngẫm lại lại thấy bên ngoài cũng không thú vị."
"Đem tôi bán vào đây, Hals hẳn là ngồi ổn trên vương vị." Azman là bị huynh trưởng của mình vứt bỏ: "Gã là kẻ hèn nhát, chỉ nghĩ ngồi ổn trên ngai vàng, cho dù có bao nhiêu Ám Tinh Linh bị hãm hại, cũng không chịu tiếp nhận kiến nghị của tôi...... Ám Tinh Linh bên ngoài chỉ có thể trốn đông trốn tây, còn bị sung làm nô lệ, thật ra so với nơi này còn nghẹn khuất."
Nhìn vật nhỏ đang nghiêng đầu lẳng lặng nghe y nói, y ôm hắn trong lòng bàn tay tươi cười vuốt ve: "Dù sao có em ở cùng tôi, tôi ở đây cũng không tệ."
Nhưng dần dần, y nhìn quạ đen tới rồi đi, đôi mắt nhìn ánh sáng bên ngoài cửa càng ngày càng thâm trầm, lời nói của y thay đổi thành: "Nếu có thể đi ra ngoài, tôi muốn giết chết Hals, cứu tất cả Ám Tinh Linh. Huấn luyện bọn họ, làm bọn họ có dũng khí phản kháng......"
"Ừm, có thể xúi giục tộc Người Lùn, hợp tác với bọn họ. Em biết không, trước kia tộc Người Lùn cũng thờ phụng Hắc Ám Thần, chẳng qua sợ bị diệt tộc, mới bị ép sửa lại tín ngưỡng, nhưng bọn họ nhất định không cam lòng."
"Quan trọng nhất đó là bọn họ cũng ghét Quang Tinh Linh......"
Ánh mắt y dần sâu thẳm.
Lần này, ngọn lửa trong đấu trường do chính Azman thắp lên.
Vô số đấu sĩ cùng y bỏ chạy, khung cảnh hỗn loạn, y vài lần quay đầu lại tìm kiếm vật nhỏ kia, lại không nhìn thấy bóng dáng bay lượn kia.
Đấu trường bị bỏ ở sau người, Azman đột nhiên dừng bước chân đang chạy vội.
Quạ đen hẳn là ở chỗ này chờ y, lại đang bị bắt ở trong tay người Thằn Lằn, bộ lông đen rối tung, mất đi sức sống.
Người Thằn Lằn từng bị y đánh bại, bởi vậy bị phạt nặng, vẫn luôn ghi hận trong lòng, đắc ý dào dạt mà lắc lắc cái xác trong tay: "Mỗi ngày đều cách lan can nhìn con quạ này, giờ nhìn gần thật đúng là ngon miệng."
Hai tròng mắt Azman trong nháy tràn đầy tơ máu.
Lúc tỉnh táo lại, Người Thằn Lằn đã bị bóp cổ đến chết. Lần chiến đấu trước, y dựa vào thủ đoạn để giành chiến thắng, lần này cơ thể của Người Thằng Lằn bị y đập nát xương cốt.
Azman thở hổn hển, khẽ run bẻ ra ngón tay của Người Thằn Lằn, khi nâng lên xác quạ bỗng nhiên ngây ngẩn cả người --
Con quạ toàn thân đều là màu đen.
Trên ngọn cây, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu quen thuộc. Azman ngẩng đầu, nhìn thấy quạ đen cắm dúm tóc bạc trên người đứng trên đỉnh đầu, nghiêng đầu nhìn y, như đang nghi hoặc vì sao ánh mắt của y lại tệ như vậy.
Trong khoảnh khắc, đem vật nhỏ ôm vào trong tay, Azman chợt tỉnh lại, trong hiện thực, y đem Nguy Dã đè dưới người.
Mồ hôi trên trán lăn xuống, rơi vào trong mắt. Tư duy hỗn loạn dần rõ ràng, Azman nhớ tới, y sớm đã giết Hals, bước lên vương vị, cứu tộc nhân trở về......
Ảo cảnh giống như bóng ma bao trùm ký ức y, dường như thật sự ở lúc y yếu đuối nhất, từ trên người một con quạ đen có được dũng khí tỉnh lại.
Mà Pháp Sư áo đen đang bị y dè dưới thân, cũng dần trùng khớp với bóng đen trong nỗi lòng y.
"Anh tỉnh rồi sao?" Nguy Dã đánh giá sắc mặt y: "Có chỗ nào không thoải mái à?"
Vẻ mặt biến hóa một lát, Azman bỗng nhiên cuối thân thể, bao bọc lấy hắn, ôm thật chặt.
Thân thể dán sát nhau, Nguy Dã muốn động đậy mà không được: "Anh thực nặng."
"Tôi rất mệt." Giọng Azman trầm thấp mang ý cười: "Để tôi dựa một chút."
Này không phải dựa, mà là đè đó.
Bất quá vì tình bạn, Nguy Dã không có đẩy y ra.
Ám Tinh Linh Vương vốn nên thành thục ổn trọng, lúc này lại được một tấc lại muốn tiến một thước, y tựa cằm vào trên cổ của người trong lòng, xoa xoa mái tóc dài cùng gương mặt mềm mại của người nọ, tựa như đang vuốt ve quạ đen nhỏ trong lòng bàn tay.
Hơi thở nóng rực phả vào bên tai, cảm giác tê ngứa từ vành tai lan xuống xương cùng, Nguy Dã nhịn không được hỏi: "Anh nghỉ ngơi xong chưa? Tai tôi thực ngứa."
"Em có thể trả thù tôi." Giọng người đàn ông lười biếng như là muốn hòa tan ở trên người hắn: "Em có thể sờ tai tôi, so sánh xem có thoải mái hơn của tên Bán Thú Nhân kia không?"
Nguy Dã:?
Hắn chất vấn: "Sao anh biết, anh nghe lén tôi nói chuyện với Eugene?"
Azman cười nói: "Tôi không cố ý, là cây cối xung quanh nói cho tôi, ai biểu hai người nhắc tới tên của tôi chứ?"
Tựa như nói xấu sau lưng người ta lại bị bắt được, làm Pháp Sư Vong Linh trước nay luôn thẳng thắn lần đầu tiên có chút chột dạ.
"Hửm?" Azman cố ý dùng tai mình cọ cọ hắn: "Em không sờ sao?"
Nguy Dã không nhúc nhích, lại cảm nhận được hơi thở kia từ bên tai chuyển qua bên môi, giọng Azman càng trầm: "Em lại bất động, tôi liền phải động."
"Anh muốn làm gì?"
Khi bối rối, hắn nghiêng nghiêng đầu, động tác giống với quạ đen nhỏ trong mộng. Azman khẽ cười một tiếng, trìu mến mà chóp mũi chạm nhau với Pháp Sư Vong Linh ngây thơ: "Anh ta nói tôi bắt nạt em, còn mắng tôi một hồi -- nếu tôi thật sự gì cũng không làm, chẳng phải là bị mắng oan?"
Chẳng đợi Nguy Dã mở miệng, cánh môi chợt bị ngậm lấy, tinh tế nhấm nháp. Azman liếm hàm trên của hắn, chờ Nguy Dã từ mờ mịt tỉnh táo lại đẩy y ra, đường đường là Ám Tinh Linh Vương chiếm tiện nghi xong lại trợn mắt nói dối: "Đây là phương thức biểu đạt sự biết ơn của tộc Ám Tinh Linh, cảm ơn em đã đánh thức tôi."
Nguy Dã: "......"
Tên Ám Tinh Linh Azman này, thế mà lừa gạt con người đơn thuần là hắn, trong lòng sẽ không thấy áy náy sao!
Trong đầu, 001 mắng hai câu thô tục, không nén được cơn tức giận: "Tên già dê xòm!"
Mà trong lúc tên già dê xòm đè ký chủ của nó, thì Elvis mới vừa dò đường trở về, đứng cách đó không xa khiếp sợ la lên: "Các người đang làm gì đấy?!"