Nơi Tam giới giao nhau là một mảnh hư vô, trời và đất dường như không còn ranh giới, giương mắt nhìn chỉ thấy mờ mịt không điểm cuối. Một cái quan tài bằng băng dựng thẳng trôi nổi trên không trung, bên trong quan tài là một bạch y tu sĩ tuấn mỹ nhìn qua như thể đang ngủ, bạch y trắng như tuyết, sắc mặt hồng hào, nếu như Mục Thần nhìn thấy người này, nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần, bởi vì người này thật ra giống hắn đến bảy phần.
Lão giả phiêu du giữa không trung, cúi đầu đứng vuốt ve quan tài, trên khuôn mặt kiên nghị rốt cuộc cũng lộ ra mấy phần ẩn nhẫn đau đớn, "Ngày trước cảm mến nữ tử nhân giới, ngày nay chịu thần phạt, bị trấn áp tại nơi này, rơi vào kết cục sống dở chết dở, ngươi nói đi, vì sao phải tự làm khổ mình?"
Đồng thời lúc đó, tại Trần gia từ đường.
Trần Mặc dùng vẻ mặt bất mãn nhìn phụ thân của mình, chất vấn: "Lúc trước đuổi Mục Thần ra khỏi nhà, hễ hắn còn sống thì không được bước vào Trần gia một bước, các ngươi thậm chí còn không cho hắn tảo mộ cô cô, bây giờ vì sao lại dùng di vật của cô cô để dụ hắn trở về?"
"Là Trần gia nuôi hắn lớn, hắn phải thực hiện trách nhiệm của mình." Tên đàn ông tay cầm linh bài muội muội có sắc mặt nghiêm cẩn, một đôi mắt phượng vô tình, trên mặt có hai dòng hoa văn pháp lệnh khắc sâu, thoạt nhìn vừa cay nghiệt lại vô tình."Nếu như hắn chịu ra tay, nhất định có thể giúp tổ phụ ngươi phá tan lớp bình phong này, hắn còn nhớ bản thân mình là người nhà họ Trần thì khi nhìn thấy di vật của mẫu thân, hắn nên trở về kịp lúc."
"A!" Trần Mặc cười lạnh một tiếng, trong mắt là mệt mỏi vô tận, lúc trước mấy lần tuyên bố muốn giết chết cái tên tạp chủng Mục Thần này cũng là bọn họ, hiện tại bắt Mục Thần trở về tận hiếu với gia tộc cũng là bọn họ, mấy năm nay, Trần Mặc đã tuyệt vọng với cái loại gia tộc này rồi. Hắn nhắm mắt lại, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, chậm rãi nói: "Không, hắn họ Mục, chẳng phải họ Trần. Cô cô đặt cho nhi tử của nàng là họ Mục, đến chết cũng không hối hận, chỉ có các ngươi uổng phí sự tin tưởng của nàng."
"Làm càn!" Gã trung niên lạnh lùng quát lớn một tiếng, đặt bài vị trong tay xuống, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn Trần Mặc: "Ngươi dám nói với ta như vậy!"
Trần Mặc thất thần quỳ xuống, bái tam bái trước bài vị tổ tông rồi dập đầu thật sâu trước phụ thân gã ba cái, "Hài nhi bất hiếu, phải ra ngoài rèn luyện trăm năm, nếu như còn có thể trở về, sẽ lại vì gia tộc tận hiếu!"
Lời nói này xong, Trần Mặc đứng lên, trong mắt là một mảnh thoải mái, những năm này, gã cũng mệt mỏi rồi.
"Ngươi cái tên nghịch tử! Ngươi thân là chưởng quản đời sau của Trần gia nay lại vì một tên nghiệt chủng..."
"Phụ thân!" Trần Mặc không kiềm được đành quay lại gào lên: "Thần Nhi là cốt nhục của muội muội ngươi! Ngươi dám gọi cốt nhục của cô cô đã khuất là nghiệt chủng sao?" Hắn chỉ vào linh vị trước mắt, đôi mắt đỏ hoe, "Cô cô đang nhìn ngươi, nhìn ca ca nàng tôn kính nhất mắng nhi tử quý giá nhất của nàng."
Chưởng quản Trần gia liền biến sắc, có lẽ là bị nhi tử luôn luôn nghe lời đột nhiên bạo phát làm cho nhất thời không biết nói gì, hoặc cũng có lẽ là chột dạ, cuối cùng, gã cũng không phản bác thêm gì nữa.
Trần Mặc chăm chú nhìn phụ thân mình một cái rồi kiên quyết xoay người đi, không quay đầu lại nữa.
————
Mục Thần còn đang nghi ngờ, khối ngọc giản này đã chạy đi đâu? Làm sao lại biến mất cơ chứ?
Nhìn lướt quanh phòng, nhìn sao cũng không thấy ngọc giản, Mục Thần lại nhìn tiểu đồ đệ đang quỳ gối ngay góc tường, thở hắt ra nói, "Ngươi xong chưa?"
Cố Vân Quyết một mực ngoan ngoãn, "Sư tôn hết giận, đồ nhi sẽ xong." Mục Thần biết, cái gọi là hết giận của hắn không phải cứ đổ cho bức tường là xong. Bất đắc dĩ nhéo trán, Mục Thần phiền lòng nói: "Tùy ngươi vậy!"
Kết quả là sáng ngày hôm sau, Cố Vân Quyết lại quỳ bên giường hắn, cúi đầu, cả người toàn vẻ u buồn, dáng dấp chán sống vô cùng.
Mục Thần nhất thời cảm thấy đau đầu, đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy! Đã không còn sức hơn thua với Cố Vân Quyết nữa, Mục Thần đành thở dài, "Được, sư phụ không giận, mau đứng dậy đi."
Ánh mắt của Cố Vân Quyết tràn đầy vui sướng, vui vẻ đứng lên chạy về phía Mục Thần, có lẽ là quỳ lâu, chân tê, vừa bước một cái đã loạng choạng, vừa vặn ngã vào người Mục Thần, tiện thể xô Mục Thần đang đứng cũng ngã nhào xuống giường, lực đạo lại còn mạnh đến mức làm Mục Thần rên một tiếng.
Đồng tử Cố Vân Quyết lập tức tối sầm lại, ngắm nhìn toàn thân người dưới thân mình, không nói lời nào, cũng không có ý tứ đứng dậy.
Mục Thần cảm nhận được trọng lượng đặt ở trên người mình, cảm thán một câu: "Bảo bối thường ngày ăn nhiều như vậy, đúng là không phí thức ăn, càng lúc càng nặng rồi."
"Sư tôn đã không ôm nổi ta nữa, " Cố Vân Quyết cười cười, "Vậy đến lúc ta ôm sư tôn rồi."
Mục Thần giơ tay gõ đầu đồ đệ một cái, ghét bỏ nói: "Vi sư có tay có chân, còn cần ngươi ôm? Mau đứng lên!"
Cố Vân Quyết đứng lên, cầm lấy tay Mục Thần mà nắn nắn, "Chúng ta đã quyết định rồi mà, khi còn bé ngươi nuôi ta, khi ta lớn rồi, ta sẽ nuôi ngươi."
Mục Thần liếc tiểu đồ đệ một cái, hờ hững ừ một tiếng, không thèm để ý đến nó nữa.
————
Tứ môn thi đấu cử hành như thường lệ, đệ tử Sùng Vân môn tu luyện phép thuật tương đối hỗn tạp, kiếm tu, đan tu, luyện khí,... cái gì cũng có, Vạn Kiếm môn – nghĩa trên mặt chữ, kiếm tu khá nhiều. Yến dương môn cùng Sùng Vân môn tính chất tương tự, còn có Bồ đề môn dùng phật tu làm chủ, cũng dẫn đầu tứ môn tiên giới.
Cố Vân Quyết là đệ tử nhỏ tuổi nhất trong tứ môn phái, bối phận lại cao nhất, một khi ra trận liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, có dò xét, có địch ý, cũng có nịnh bợ... Đều có thể nhìn ra được lòng người dễ đổi thay.
Mục Thần đến hơi muộn, trên ghế chủ tọa đã có không ít người, bởi vì bối phận hắn cao nên không có ai dám nói gì. Ngồi ở chỗ của mình, giương mắt nhìn lên, xa xa cũng thấy thiếu niên toàn thân y phục như tuyết, lẳng lặng đứng trước mặt người, tóc được cắt gọt gọn gàng như lưỡi dao, mi mục như họa, giống như ngọc thụ lâm phong. Áo bào tinh xảo theo gió lay động, trên người tự phát khí chất trầm tĩnh tao nhã, dường như chỉ cần nhìn thấy y, liền có thể cảm nhận được năm tháng an ổn.
Mục Thần đột nhiên có một loại cảm giác nuôi con lớn rồi.
Cố Vân Quyết cũng trong nháy mắt nhìn thấy Mục Thần, y nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nở nụ cười, cho Mục Thần một nụ cười thật ấm áp. Sư tôn thấy y thì tâm tình cũng tốt, cũng nhếch khóe môi cười với y, không ngờ ngay sau đó sư tôn lại xụ mặt, Cố Vân Quyết theo bản năng nhìn quanh, trong nháy mắt thân thể căng thẳng. Bên cạnh y có rất nhiều nữ tu Hồng Tụ cung, không biết vây quanh y từ lúc nào, cảnh tượng này đều bị sư tôn bắt gặp...
Cố Vân Quyết yên lặng tránh ra xa vài bước, bảo trì khoảng cách an toàn với các nàng, vì vậy liền nhìn thấy sắc mặt của Mục Thần tốt hơn một chút.
Mục Thần hừ lạnh một tiếng, tên đồ đệ nghiệp chướng này, nếu như tật xấu háo sắc còn không thay đổi, thế thì mỗi ngày sẽ đánh y một trận!
Hắn vừa có ý niệm này, bên cạnh liền có một bóng người to cao chặn hết ánh sáng mặt trời, Mục Thần ngẩng đầu, liền thấy Ngự Thiên Dực vừa cười vừa ngồi xuống, hỏi: "Đang nhìn cái gì thế?"
"Đồ đệ." Mục Thần thản nhiên nói, thái độ thờ ơ, Ngự Thiên Dực cũng không thèm để ý, ngồi cạnh Mục Thần rồi nhìn trước đài, trong đám người thí luyện, y liếc mắt một cái là nhận ra Cố Vân Quyết nay đã lớn, đành tán dương: "Hạt giống tốt."
Sắc mặt của Mục Thần dần dần hòa hoãn, nhàn nhạt ừ một tiếng, nghe ra trong lòng hắn cũng thỏa mãn.
Ngự Thiên Dực dường như phát hiện ra điều thú vị, càng có hứng thú cùng Mục Thần trò chuyện, đề tài đều quay chung quanh tiểu đồ đệ Cố Vân Quyết, thái độ Mục Thần cũng không còn lạnh nhạt nữa, dần dần nói nhiều lên. Đồ nhi của hắn tất nhiên là tốt nhất, người khác khích lệ, hắn rất là hợp lý hợp tình mà tiếp thu.
Hàn huyên một hồi, tâm tình của Mục Thần thật tốt, hỏi: "Dược của ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
"Còn thiếu một vị Viêm Dương ngọc tâm." Ngự Thiên Dực nhìn hắn, nụ cười trên mặt rõ ràng hơn một chút, giống như y không hề để tâm chuyện thân thể mình khác thường, lúc này thoạt nhìn còn thật vui vẻ.
Mục Thần gật đầu, "Cũng khó tìm như băng phách châu vậy." Nhưng trong đầu hắn lại cho là người nọ nếu không phải não bộ bị lạnh đến hỏng, chuyện như thế này mà còn cười, vậy thì chắc chắn là ngu?
"Nếu như có thể, ta vẫn muốn cùng ngươi thám hiểm bí cảnh, tìm kiếm linh dược, ngươi chừng nào thì có thời gian, ta luôn sẵn sàng tiếp đón." Ngữ điệu của Ngự Thiên Dực rất nặng, nói cái gì cũng giống như đang thề độc, khiến cho Mục Thần không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, khẽ mỉm cười, "Ngươi làm môn chủ, còn có thể hào hiệp như thế?" Hiển nhiên, Mục Thần không tin.
Ngự Thiên Dực nhìn thấy nụ cười này của hắn liền ngẩn người, sau đó cười nói: "Còn phải xem là chuyện gì, là người nào."
Mục Thần trầm mặc, có chút không biết nên nói tiếp làm sao.
Cố Vân Quyết tay cầm thẻ đánh số đi đến bên cạnh hai người đang trò chuyện, ý cười bên môi càng ngày càng rõ ràng, lệ khí sâu trong đáy mắt dần dần tụ lại, sát khí cuồn cuộn, con ngươi đen nhánh giống như nhiễm phải một vệt hồng sắc ma mị, khiến người khác không rét mà run.
Liếc mắt nhìn gã đàn ông thối muốn lấy lòng sư tôn của y, quả nhiên là thấy tiểu sư tôn đáng yêu, kẻ nào có mắt đều muốn tranh sư tôn với y!
Mục Thần nhìn thấy đồ đệ, trong mắt rốt cục có chút vui vẻ, "Hôm nay đối thủ là ai?"
"Bồ đề môn, không quen biết." Cố Vân Quyết ngồi bên cạnh Mục Thần, không chút nào để ý cười nói: "Dù gì thì ta cũng sẽ thắng, có cần biết đối thủ là ai." Lời này đúng là của thiếu niên nên có chút bồng bột, Mục Thần hiểu ý nở nụ cười.
Cố Vân Quyết đưa tay ôm lấy eo Mục Thần, áp thân thể lên người Mục Thần, thân mật cọ cọ, "Sư tôn?" Y ghé vào bên tai Mục Thần, mặt mày ẩn ý cười, nhỏ giọng nói: "Cần sư tôn cổ vũ một chút."
Mục Thần nghi hoặc, cổ vũ làm sao?
Cố Vân Quyết đến gần, hôn thật nhanh lên cằm Mục Thần, thừa dịp Mục Thần không phản ứng liền vùi đầu vào lòng Mục Thần, cười nói: "Giống như khi còn bé, muốn sư tôn ôm ôm hôn hôn."
Mục Thần ghét bỏ xoa xoa cằm, còn xoa mạnh cái đầu đang tựa lên đùi mình hai cái, tên đồ đệ vô liêm sỉ này, biết rõ hắn không thích hôn, chỉ thích giương cao cao, nhưng đáng tiếc đồ nhi lá gan quá nhỏ, từ nhỏ không giương được mấy lần, bây giờ lớn rồi, có muốn giương cao cao cũng không được, thật là phi thường tiếc nuối.
Từ khi Cố Vân Quyết trở về, lực chú ý của Mục Thần đều bị chiếm mất, Ngự Thiên Dực mặt ngoài bất động thanh sắc, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết lại có mấy phần bất mãn.
Cố Vân Quyết dường như cảm nhận được, cười cười ngẩng đầu lên, đồng tử đen như mực nhìn sang, hai người bốn mắt nhìn nhau, thâm ý trong mắt làm cho ánh nhìn của Ngự Thiên Dực đột nhiên âm trầm lại. Ngự Thiên Dực nhìn thấy ánh mắt người này mang theo ba phần địch ý, năm phần miệt thị, còn có hai phần trêu chọc, đây không phải là thần sắc mà một thiếu niên mười bảy tuổi nên có!
Cố Vân Quyết mỉm cười thu hồi ánh mắt, lại như sâu lười không có xương cốt tiếp tục nằm nhoài trong lòng Mục Thần, đầu gối lên đùi Mục Thần, tay nắm một quả trái cây có vỏ cứng, lột từng lớp từng lớp ra, chỉ để hạt lại.
Mục Thần vừa cào tóc đồ nhi, vừa dùng ngữ khí xem thường phê bình mấy tên tu sĩ có thanh danh, nói nào là ngụy quân tử, nào là đồ tiểu nhân, ngụy quân tử so với tiểu nhân đáng sợ hơn nhiều, nhắc nhở đồ nhi phải chú ý, hoặc là tránh đi, hoặc là có năng lực thì cứ thẳng tay đánh cho một trận.
Ngữ điệu hắn dùng để nói chuyện thoải mái tùy ý đến mức chưa từng thấy, thanh nhịp chậm rãi, là tư thái thanh lãnh ít người có được. Nhưng mà, những kẻ bị điểm tên đều có tu vi không thấp, trong lúc nhất thời vẻ mặt đều tỏ ra không nhịn được. Nhạc Minh Trạch ngồi ở cách đó không xa liền lúng túng ứa mồ hôi lạnh, còn chưa mở miệng kịp giải vây đã thấy Mục Thần ngẩng đầu lên, mặt lạnh quét một vòng, những người bị Mục Thần quét qua đều chuyển ánh mắt về nơi khác. Hiển nhiên tất cả đều hiểu, đắc tội với một đan tu mạnh như vậy rất là không khôn ngoan, bởi vì hắn có thể sẽ cứu mạng của ngươi, hoặc là tặng cho ngươi một cái cơ duyên phi thăng.
Mục Thần lần thứ hai bồi thêm một câu với đồ nhi: "Chỉ cần ngươi mạnh hơn bọn họ, bọn họ sẽ không dám đắc tội với ngươi, không cần biết ở nơi nào, đều là kẻ thắng làm vua!"
Ngự Thiên Dực ngồi cạnh nghe thấy, cũng không có ý xen mồm vào, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết lại sâu thêm mấy phần thâm ý, âm thầm tính toán, nếu Mục Thần biết người này trong ngoài bất nhất, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Điều Mục Thần nên nói cũng đã nói, trên đài đã gọi danh tự Cố Vân Quyết, Cố Vân Quyết bỏ hạt vào tay Mục Thần, cười nói: "Đồ nhi đi một lát sẽ trở lại."
Cố Vân Quyết lên đài, dưới đài nhất thời yên lặng như tờ, một thiếu niên mười sáu tuổi, tu vi đã đến Kim đan trung kỳ, cho dù là tu luyện nhờ dược vật, cũng chẳng thể lơ là thiên phú yêu nghiệt của y.
"Vị này chẳng lẽ chính là đồ đệ của Mục trưởng lão?" Một đại hòa thượng mặt đen lẫm lẫm liệt liệt hỏi Mục Thần, gã vận áo cà sa màu vàng chói lọi, ưỡn bụng lớn ngồi trên ghế đã được nới rộng, chân trần khoanh lại, lúc nói chuyện còn lắc lắc bàn chân, phật châu đeo trên cổ đều quăng ra sau lưng, nhìn sao cũng không thấy được dáng vẻ của một cao tăng.
Mục Thần ừ một tiếng, vừa định ăn hạt của đồ nhi hiếu thuận để giảm lo lắng thì nhìn thấy vị môn chủ này, nhất thời ngán ăn. Trong lòng âm thầm kinh ngạc, vị môn chủ Bồ đề môn này cũng thật là không câu nệ tiểu tiết, đệ tử thân truyền đi theo phía sau rõ ràng cũng là hòa thượng, lại mặc áo cà sa đỏ thẫm, để tóc dài, vẻ mặt đa tình, cặp mắt đào hoa nhấp nháy nhìn quanh, nếu như đồ đệ của hắn dám làm như vậy, hắn chắc chắn sẽ đánh y tám lần một ngày.
Chỉ bằng thời gian nói một câu này, Mục Thần vừa nhìn lên khán đài, Cố Vân Quyết đến kiếm cũng chưa rút ra, thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau đối thủ, rõ ràng thấp hơn đối phương nửa cái đầu, vậy mà dáng vẻ lại định thần nhàn nhã. Tay trái cầm kiếm, tay phải nhấc lên, một tay chém vào sau cổ đối phương, đến kiếm cũng không rút ra, lại chém ngất đối phương ngay lập tức!
Tốc độ của y quá nhanh, nhanh đến mức cả người chủ trì cũng không phản ứng kịp, bởi vậy phép thuật cũng không kịp dùng, đối thủ đã uất ức ngã xuống, đáy mắt còn hoang mang không biết vì sao mình lại thua.
Cố Vân Quyết cười nhạt, ra vẻ quân tử mà nhắc nhở chủ trì, "Tuyên bố kết quả đi."
Chủ trì lúc này mới tỉnh người, cất giọng nói: "Sùng Vân môn, Cố Vân Quyết thắng!"
Dưới đài một trận ồ lên, những kẻ nói tu vi của Cố Vân Quyết là do được đan dược bổ trợ đều mang vẻ mặt khó coi, nếu như không được mài dũa trong những trận chiến sinh tử thì làm sao có thể ra tay quyết tuyệt như vậy? Khống chế linh lực sao lại thành thạo như thế?
Mục Thần nháy mắt mấy cái, nhìn lại thiếu niên bên cạnh mình mà kinh ngạc, đồ nhi của hắn đã có khí lực khống chế tốt như vậy từ khi nào? Rõ ràng không thể phủ nhận có sự góp phần của đan dược, nhưng có thể có khả năng đập ngất người mà không gây tổn thương như vậy, lẽ nào là hiệu quả do bị Liễu Hàn Chi đánh hai bữa?
Mục Thần quay đầu nhìn Liễu Hàn Chi, ngươi đã làm gì với đồ đệ của ta?
Liễu Hàn Chi giật khoé miệng một cái, chỉ có não tàn mới nuôi Cố Vân Quyết như con mèo nhỏ!
Hiển nhiên, Liễu Hàn Chi bị Mục Thần mắng một trận là não tàn đến giờ vẫn còn rất khó chịu.
Đoan Mộc Phong luôn ngủ khi phải đến chỗ náo nhiệt vậy mà lần này lại tỉnh như không, vừa ngáp lười biếng vừa rót trà cho Liễu Hàn Chi, ôn hòa nói: "Tiểu sư đệ, phải tôn trọng sư thúc một chút."
Sắc mặt của Liễu Hàn Chi hơi biến.
Mục Thần ngạo nghễ hừ một tiếng, nhìn Liễu Hàn Chi vẫn như nhìn tên não tàn, cái tên này, chưa từng gọi mình một tiếng sư thúc, thực sự là không biết tôn sư trọng đạo! Khi còn bé đã là hũ nút, lớn rồi vẫn là hũ nút, hơn một trăm tuổi vẫn làm hũ nút, thật là thương Đoan Mộc Phong, rõ ràng là một nhân tài mà sao ánh mắt lại lệch lạc như vậy.
Đoan Mộc Phong lại như nhìn không ra ý tứ của Mục Thần, chỉ khẽ mỉm cười với hắn, ôn văn nhĩ nhã, như gió xuân tháng ba, Mục Thần càng cảm thấy đáng tiếc hơn.
Lúc này Cố Vân Quyết đã trở lại bên cạnh Mục Thần, cười nói: "Sư tôn, ta thắng."
Thấy đồ nhi tỏ vẻ chờ được khích lệ, Mục Thần vừa gật đầu, vừa nhét đan dược cho đồ nhi, bình lớn bình nhỏ phút chốc chất đầy lòng bàn tay Cố Vân Quyết. Ánh mắt của những người khác khi nhìn Cố Vân Quyết nháy mắt liền thay đổi, có một sư tôn thương yêu y như vậy, tài nguyên bọn họ liều mạng cướp lấy còn chưa chắc là được, tiểu tử này lại ăn như cơm, số mệnh may mắn như thế ai nhìn cũng muốn hủy diệt.
Một nam tử tuổi vẫn còn trẻ đứng ở đằng xa ghen ghét nhìn Cố Vân Quyết, trên người lôi quang lấp loé, trong mắt tràn đầy sát cơ.