Kết thúc kì nghỉ Tết, Hà Trí Mỹ lại lần nữa đến căn hộ của Phục Lam, cô tới để chào từ biệt.
Hà Trí Mỹ không muốn nói thật lý do mình bị sa thải cho Phục Lam, cô chỉ muốn nói với cô ấy một tiếng "tạm biệt", sau đó trả chìa khoá lại cho chủ nhân.
Vừa vào cửa đã nghe mùi rượu nồng nặc gay mũi, nhìn thấy phòng khách là một đống hỗn độn.
Trên sàn gạch màu trắng còn sót lại một bãi nôn khiến người ta lợm giọng, Hà Trí Mỹ nhìn thấy mà kinh hãi.
Cô vội chạy đến phòng ngủ, chỉ thấy Phục Lam đang nằm ngửa trên giường, đôi lông mày cau lại, đôi môi trắng bệch, trông hết sức khó chịu.
Cô ấy không cởi quần áo, chiếc áo khoác cô ấy yêu thích đang bị vứt dưới sàn, một góc chăn màu trắng phủ lên vòng eo thon thả, lộ ra mu bàn chân mịn màng.
"Chủ biên Phục, Chủ biên Phục?"
Phục Lam đau đầu dữ dội, đôi mắt miễn cưỡng mở ra một khe nhỏ, ậm ừ một tiếng, sau đó lại gian nan nhắm mắt.
"Có phải ngài khó chịu ở đâu không?"
Hà Trí Mỹ nhoài lên người cô ấy, đưa tay chạm vào đôi gò má nóng bỏng của cô ấy.
Bàn tay lành lạnh khiến Phục Lam cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, sau đó cô vung tay lên, xoay thân đè người nọ xuống dưới.
Cô nhìn Hà Trí Mỹ bằng ánh mắt lờ đờ say đắm, nhắm ngay đôi môi đỏ mọng, quỷ thần xui khiến thế nào mà lại hôn xuống.
"Ưm."
Lúc này đầu óc Hà Trí Mỹ chợt trống rỗng, đồng tử run lên trong hốc mắt.
Nụ hôn của Phục Lam đầy bá đạo, không dung bất kỳ sự phản kháng nào, đầu lưỡi ngày càng khiêu khích khiến Hà Trí Mỹ mặt đỏ tới mang tai.
Hai đôi môi quấn lấy nhau, mùi rượu xâm nhập vào khoang miệng khiến Hà Trí Mỹ trở nên mơ màng, dưới sự dẫn dắt, cô âm thầm đáp lại Phục Lam.
Phục Lam đè hai tay cô ấy lên đỉnh đầu, tay kia luồn vào trong áo cô ấy.
Bờ ngực tròn đầy bị bao bọc, Hà Trí Mỹ phản kháng bằng những tiếng ngâm khẽ, sau đó trước ngực chợt lạnh, áo lót đã bị cô ấy kéo xuống.
Sợi dây đang kéo căng trong đầu Hà Trí Mỹ đột ngột đứt lìa, quả tim như ngừng đập.
Nhưng động tác của Phục Lam vẫn đang tiếp tục, nghiền ép thần kinh của cô.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay của Phục Lam đang xoa nắn ngực cô, se lấy đầu v* với một lực độ vừa phải.
Hà Trí Mỹ trầm mê, khoái cảm tê dại từng đợt kéo đến khiến cơ thể cô bắt đầu nóng ran không chịu nổi.
Đầu ngón tay Phục Lam quẩn quanh cọ nhẹ lên núm vú cô, Hà Trí Mỹ ngoan ngoãn nhắm mắt, bật ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn: "Ư... ưm..."
Áo bị kéo lên, Phục Lam hôn thẳng một đường từ cổ đến xương quai xanh của cô.
Những nụ hôn mỏng nhẹ kéo dài khiến cơ thể Hà Trí Mỹ khẽ vặn vẹo, do động tình nên khuôn mặt toát ra vẻ quyến rũ chết người.
Hô hấp của cô dần nặng nề, dục vọng bị khiêu khích đang bắt đầu sục sôi trong huyết mạch của cô.
Bất chợt, Phục Lam ngậm vào đầu v* của cô, thỉnh thoảng còn mút vào.
"A..." Hà Trí Mỹ bị kích thích bật ra tiếng, sau đó lại vội vàng che miệng.
đầu v* non sữa bị mút sưng đỏ mọng, Hà Trí Mỹ thoải mái đến mức hai mắt rưng rưng, rên rỉ như khóc.
Cô bị Phục Lam làm cho rối tung cả lên, toàn thân không còn chút sức lực, đây là chuyện cô chưa trải nghiệm bao giờ.
Đã thế, Phục Lam còn không có ý dừng lại, bàn tay ám muội đã thò vào trong quần cô.
"A không ưm..."
Phục Lam ấn ngón tay lên chân tâm của cô, cách một lớp quần lót vuốt ve âm hộ cô.
Hà Trí Mỹ nói không muốn, nhưng cơ thể cô lại thành thật hơn miệng rất nhiều.
Cô cảm giác được những ngón tay Phục Lam đang áp vào âm thần, cọ qua âm đế, khiến cô không ngừng được những tiếng rên phóng túng.
Quần lót dính sâu vào đôi môi mọng, chỉ chốc lát đã ướt thành một vệt nước hình thoi.
Một luồng hơi nóng xông ra khỏi âm đ*o, Hà Trí Mỹ bàng hoàng định thần, vẻ mặt hoang mang rối loạn.
Cô dồn hết sức đẩy Phục Lam ra, kinh hoàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Cô ngồi xổm trong toilet phòng khách, dùng giấy ăn vội vàng lau quần lót ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt.
Mình không thể như vậy, Chủ biên Phục chỉ là uống say, không thể, không thể nào...
Hà Trí Mỹ tự tát mình một cái thật mạnh để tỉnh táo lại, sau đó ôm lấy cơ thể, khóc thút thít.