Chín giờ tối, ánh đèn trên tầng 23 đã tắt, chỉ còn phòng làm việc của Chủ biên là vẫn sáng, thỉnh thoảng từ đó lại truyền ra tiếng tìm tài liệu loạt xoạt.
Bất chợt, chuông điện thoại vang lên, Phục Lam đang bận đến hoa cả mắt chuyển ánh nhìn sang, sau đó mệt mỏi day day sống mũi, nghỉ ngơi một lúc.
"Lam Lam, con đến đâu rồi?"
Phục Lam liếc nhìn thời gian, sau đó vặn vẹo chiếc cổ đã cứng ngắc.
Cô trả lời bất lực: "Mẹ à, tạm thời công ty còn nhiều việc lắm, con không đi được, mọi người đi ăn vui vẻ nhé, gửi lời chào đến bác Kiều giúp con."
"Công việc gì vậy, không thể để ngày mai hẵng làm sao?"
Phục Lam phát ra một hơi thở dài hiếm hoi từ chóp mũi.
Hôm nay nếu không phải vì người phụ nữ kia, cô đã có thể sớm xong việc, đâu cần phải bổ sung tài liệu đến tận đêm hôm thế này.
Mà bức xúc nhất chính là, người phụ nữ kia vẫn luôn khóc lóc rên rỉ trong phòng làm việc của cô, ồn ào ầm ĩ khiến cô không thể tranh thủ thời gian sửa chữa.
"Không được, lần sau đi, lần sau có thời gian nghỉ, con nhất định sẽ ra ngoài ăn một bữa thật ngon với mẹ."
Sau khi cúp điện thoại, Phục Lam tiếp tục công việc, bận rộn đến tận khi chuông điểm hai giờ sáng mới rời công ty.
Nhìn bầu trời sao thưa thớt, Phục Lam thở một hơi dài não nề rồi đi lấy xe, về nhà.
Để tiện đường đi làm, cô thuê một căn hộ chung cư gần công ty, vốn tưởng rằng vừa tiết kiệm thời gian, vừa có thể về nhà sớm để nghỉ ngơi.
Nhưng không ngờ một khi bận rộn, cô cũng không có thời gian để về.
Nhưng cũng may mà cô đã gọi dịch vụ giúp việc nhà, đúng thời gian xác định sẽ có dì giúp việc đến nhà cô quét dọn, đúng hạn sẽ "tiếp nhiên liệu" cho tủ lạnh của cô, để cô không phải chịu đói dù trở về muộn thế nào.
Tắm rửa xong mở tủ lạnh ra, bên trong đều là nguyên liệu nấu ăn tươi rói, nhìn các loại thịt và nước trái cây đầy ắp trong tủ, khiến Phục Lam đã tăng ca hai ngày liền không có tâm trạng thổi lửa nấu cơm, vì vậy mà cô chỉ lấy một quả táo ra ăn.
Mấy ngày sau, số tạp chí mới được xuất bản, tạm thời công việc cũng có một đoạn thời gian thư thả.
Trong cuộc họp, Tổng biên tập đã khen ngợi tạp chí《Thực Phủ》trước mặt mọi người, các nhân viên đều vô cùng vui sướng, nói phải ăn mừng một trận.
Trong những trường hợp thế này lãnh đạo không tiện tham dự, và dĩ nhiên Phục Lam cũng không có ý đó, cô âm thầm chuyển ba ngàn đồng cho trợ lý, sau đó có một ngày được tan ca sớm hiếm hoi.
Đứng dưới ngọn nắng lúc ba giờ chiều, cảm nhận cái lạnh se se của một ngày cuối thu, đắm mình trong ấm áp của ánh mặt trời chói chang sau lưng, cô mặc vào chiếc áo khoác màu caramel và trở về căn hộ với tâm trạng vô cùng thoải mái.
"A lô, mẹ à, hôm nay con có thời gian về nhà rồi, mẹ muốn ăn gì để con mua?"
Ngay cả khi nói chuyện với mẹ ruột của mình thì giọng nói của Phục Lam vẫn đều đều như nước, không nghe ra bất cứ cảm giác thân thiết nào.
"Được vậy thì tốt quá, mua vịt quay về đi, để mẹ gọi điện hẹn bác Kiều của con."
"Dạ, được rồi."
Treo áo khoác, Phục Lam đi thẳng vào phòng tắm, nhanh chóng tẩy rửa mệt mỏi trên người rồi mặc áo ngủ về phòng.
Cô muốn tranh thủ ngủ một lúc khi trời vẫn còn sớm.
Bóng nắng chiếu vào rèm cửa sổ không biết đã hạ xuống từ khi nào, sau đó chậm rãi rơi khỏi không trung, chỉ còn lại tà dương đỏ rực phát ra ánh sáng tuyệt đẹp nơi cuối đường chân trời.
Phục Lam nghe thấy tiếng động trong phòng khách, tháo bịt mắt ra, mơ mơ màng màng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ.
Âm thanh vẫn tiếp tục vang lên trong phòng khách, Phục Lam không khỏi tò mò.
An ninh trong tiểu khu này rất tốt, có lẽ không phải ăn trộm, vậy chẳng lẽ là người giúp việc nhà? Nhưng cũng đã hơn năm giờ, theo lý thuyết thì hẳn đã tan ca mới đúng.
Ôm theo tò mò, Phục Lam đi tới phòng khách.
Đập vào mắt là một phụ nữ mặc đồng phục giúp việc đang khom lưng lau bàn, vóc dáng không cao cộng thêm thân hình gầy gò khiến Phục Lam có cảm giác quen thuộc không rõ do đâu.
Người phụ nữ kia rất chăm chỉ, nhưng dường như không biết cách sử dụng chất tẩy rửa, hơn nữa tay chân còn khá vụng về, đã mấy lần đụng vào cạnh bàn.
Cô ấy cũng không than đau, chỉ xoa sơ sài vài cái lại tiếp tục quét dọn, như thể đang rất vội.
Phục Lam đoán chừng cô ấy khoảng ba mươi tuổi, có lẽ trong nhà có chuyện nên mới gấp gáp như vậy.
Phục Lam không nhịn được mở miệng: "Chị hai à, cũng muộn rồi, nếu chị có việc gấp thì có thể đi trước."
Những lời này vừa thốt ra, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ cứng lại.
Phục Lam khó hiểu, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ từ từ xoay lại.
Hoá ra là thím lao công kia, Phục Lam sững lại trong chốc lát, "Sao lại là chị?"
Rõ ràng là trùng hợp, nhưng khi bị hỏi Hà Trí Mỹ lại á khẩu không trả lời được.
Cô bối rối vặn xoắn khăn lông, vẻ mặt hoảng hốt không yên, ánh mắt di chuyển tới lui, cuối cùng chậm chạp cúi đầu.
"Đúng vậy, tôi xin lỗi... lần đầu tiên tôi đến đây nên đến muộn, cô... ngài yên tâm, lần sau tôi sẽ không..."
Phục Lam nhìn về phía người phụ nữ đang liên tục thốt ra câu xin lỗi, bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất lực sâu sắc, cô quay đầu nhìn sang nơi khác, chìm vào sự im lặng kéo dài.
Phòng khách rộng lớn phút chốc lặng ngắt như tờ, Hà Trí Mỹ lo sợ bất an nhìn Phục Lam, chân mày nhíu chặt lại với nhau.
Hồi lâu sau cô mới lấy hết can đảm nghẹn ngào nói: "Đây là công việc tôi mới tìm được, ngài có thể đừng... đừng báo cáo lên trên được không."
Giọng của người phụ nữ vô cùng hèn mọn mang theo sự khẩn cầu, điều này khiến Phục Lam không khỏi cau mày.
Cô thật sự không thể hiểu được, rõ ràng là cô ấy làm sai, nhưng lúc nào cũng chỉ biết cầu xin người khác tha thứ và nhượng bộ.
Nhưng... báo cáo chị ta sao? Mình vừa hại chị ta mất việc lao công kia.
"Nếu chị đã nhận việc này thì chắc cũng biết nguyên tắc của tôi rồi chứ?"
Mũi Hà Trí Mỹ đột nhiên chua xót khi nghe được đối phương ngầm tỏ ý sẽ không báo cáo mình, cô nâng đôi mắt ẩm ướt nhìn Phục Lam, sau đó trúc trắc nói: "Tôi biết, thời gian quét dọn phải lệch với thời gian làm việc của ngài, không thể để lại bất kỳ mùi nước hoa nào, tủ lạnh phải được bổ sung kịp thời, phải đặc biệt chú ý đến hạn sử dụng của thức ăn, kịp thời thay đổi, mỗi lần giặt rèm cửa sổ phải..."
Cũng xem như đã ghi nhớ đầy đủ, Phục Lam "ừm" một tiếng xem như hài lòng.
"Tiền bổ sung đồ vào tủ lạnh, chị có thể lấy từ ngăn kéo nhà bếp, sau đó chỉ cần bỏ hoá đơn vào đấy là được."
"Vâng."
Chuyện đã như vậy Phục Lam cũng không còn gì để nói thêm, cô không tiếp tục ở lại mà về phòng thay quần áo, cầm theo một chai rượu vang ra khỏi cửa.
Hà Trí Mỹ không dám thở ra một hơi trong toàn bộ quá trình này, chỉ sợ Phục Lam cảm thấy mình chướng mắt.
"À, đúng rồi..."
Phục Lam đột nhiên đi vòng lại, nhìn người phụ nữ nhát gan kia, "Hôm nay làm tới đây thôi, chút nữa là đến giờ cao điểm, chị ngồi xe sẽ khá phiền phức, xuống ca đi."
"Vâng, cảm ơn ngài." Hà Trí Mỹ được quan tâm mà không thôi sợ hãi, nhìn Phục Lam bằng vẻ mặt ngây ngốc.