Mộng Đình suy nghĩ mãi, tại sao lại là cậu ta. Rõ một chuyến đi có thể cùng với bất kì ai, sao cứ phải là Trương Tư Dực. Mộng Đình vò đầu bứt tai, cảm giác chuyến đi này sẽ không đâu vào đâu. Cô nằm dài trên chiếc giường, thời gian thảm họa sắp đến, qua chiều nay, tối nay nữa là đến sáng ngày mai.
Không gian đối lập đó, cũng có một người đang ngồi trên bàn ăn nhưng lại chẳng gắp được miếng nào bỏ vào miệng...
- Tại nhà của Tư Dực-
Dù cậu ta vẫn đang ung dung ngồi trên bàn ăn, tay vẫn cầm đôi đũa, cái thìa. Nhưng cậu lại chẳng ăn mà nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, ngẫm nghĩ điều gì đó. Thấy vậy người giúp việc hỏi nhỏ:
"Cậu chủ, sao cậu không ăn mà cứ lặng lặng vậy ạ. Thức ăn hôm nay tôi nấu không hợp khẩu vị cậu chủ hả, cậu chủ cứ nói tôi sẽ làm món khác cho cậu chủ." - Bà hỏi một cách ân cần.
Người phụ nữ ấy là Triệu Mỹ, bà năm nay đã chững năm mươi. Bà là người làm của nhà cậu, là người mà cậu rất tôn trọng dù chỉ là người làm trong nhà, không có chức vị...Nhưng cậu đã sống cùng bà rất lâu, từng cái áo được bà sắp xếp gọn gàng, ngôi nhà được bà lau dọn hằng ngày, những món thức ăn ngon bà đều làm cho cậu ăn mỗi buổi...Ân cần hỏi han cậu, quan tâm cậu, khiến cho cậu có chút được thương cảm, cảm giác cũng không cô đơn đáng sợ trong ngôi nhà này.
Nghĩ vậy rồi, cậu liền nói:
"Không phải đâu ạ, chỉ là cháu có chút suy tư, chứ món ăn của bác làm rất ngon ạ, không có vấn đề gì."
Bà Triệu cười nhẹ nhàng, nói tiếp:
"Cậu ăn ngon là tôi vui rồi, cậu chủ nhà ta bây giờ cũng đã lớn rồi, còn suy tư nữa chứ, chắc là đã có bạn gái rồi phải không?"
Bà Triệu trêu chọc, bà cười cười, chắc có lẽ cậu chủ đã đến tuổi có tình yêu rồi. Những nếp nhăn già nua được hiện rõ trên khuôn mặt phúc hậu làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng đều tuôn lên những cảm xúc ấm áp tận cùng của trái tim. Như một người nhân từ đáng kính trọng.
Sau khi nghe được những lời mà bà Triệu nói, cậu cứ cảm giác buồn cười. Liền khẳng định nói với bà Triệu:
"Không đâu ạ, chỉ là nhớ đến một người phiền phức luôn xuất hiện một cách làm người khác ghét bỏ thôi."
Cậu nghĩ rằng cô ta là thứ xui rủi, vô cớ suốt ngày bắt gặp trong cuộc đời của cậu. Làm cậu bực bội rất nhiều...
"Vậy thì cậu thử lặng lẽ tìm hiểu xem, phải tiếp xúc lâu dần thì mới hiểu được tâm can của một người." - Lời bà Triệu nhấn mạnh.
Dù được bà Triệu đưa ra phương án, nhưng cậu cũng không để tai mấy. Cậu đinh ninh cho rằng cậu sẽ không bao giờ phí phạm thời gian để tìm hiểu người như cô gái tên Hạ Mộng Đình kia.
Bữa cơm cậu cũng đã ăn hết xong xuôi, cậu rửa tay, vệ sinh rồi vào căn phòng được cậu trang trí những thứ mà cậu thích. Chiếc phòng được thiết kế kiểu trang trọng, đơn giản nhưng lại rất hiện đại. Bàn học của cậu làm từ những vật liệu đắt tiền, được đặt một chiếc tủ, trên kệ là những huy chương, cúp giải về toán học. Những bằng khen được trưng bày nhiều đến mức ai nhìn vào sẽ đều choáng ngợp bởi độ giỏi giang của cậu. Nhìn qua thôi, họ cũng biết được Tư Dực học giỏi như nào, quả là con nhà người ta trong truyền thuyết...
......................
Giấc ngủ đang ngon lành của một thiếu nữ nhưng lại bị đánh thức bởi chiếc đồng hồ đang kêu inh ỏi. Nó cứ kêu Reng Reng mãi làm cô điên hết cả đầu. Nên cô phải bật dậy tắt chiếc báo thức, thức dậy rồi thì cũng đã năm giờ rưỡi sáng, đã đến lúc cô chuẩn bị cho chuyến đi dã ngoại của trường. Chuyến đi chơi đó sẽ kéo dài hai ngày một đêm. Nên cô phải chuẩn bị kha khá những món đồ cần thiết cho buổi đi chơi. Cô bước vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân, tỉnh ngủ hơn một chút. Vệ sinh cá nhân xong cô đã lấy một chiếc ba lô to để bỏ những đồ cần thiết. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi hết, cô lại lên đường đi đến trường sớm một chút. Cũng háo hức vì lần đầu được đi xa nhưng chợt lại buồn vì phải tham gia với người cô ghét bỏ. Cảm xúc của Mộng Đình cứ xen kẽ, làm cho cô rối loạn trong suy nghĩ của chính mình.
Trên con đường vào lúc sáng sớm hơn mọi ngày, giờ điện thoại bây giờ điểm báo là sáu giờ mười phút sáng. Sớm hơn mọi ngày, mọi ngày cô đi học lúc sáu giờ rưỡi, bây giờ cô có thể hít thở với không khí trong lành, mát mẻ của mùa thu lúc này. Cũng có tiếng bước chân lặng lẽ của một ai đó đang ở phía sau, cùng cô hướng đến trường. Nhưng có lẽ cô không để ý xung quanh nên không biết đó là ai.
Bóng dáng người đó cao tầm cỡ một mét chín, thân hình chuẩn người mẫu do tập luyện thường xuyên. Cậu chàng không mang thứ gì để đến trường, không biết là vì nguyên nhân gì mà cậu lại xuất hiện ở chỗ này. Đến ngã tư qua đường, cậu ta đã đi qua trước cả Mộng Đình.
Lúc này Mộng Đình mới để ý, đây chính là Trương Tư Dực, vì sao cậu ta lại đi bộ đến trường? Cậu ta đi qua, Mộng Đình có phần bất ngờ, nhưng cũng không bận tâm mấy đến cậu ta, vì dù gì chút nữa chẳng phải lên xe ngồi cạnh. Nghĩ thôi cô cũng thấy chán nản, chẳng muốn làm gì.
Dáng người cô thanh mảnh, làn da cô trắng nõn tỏa sáng dưới ánh nắng của mặt trời vào buổi sáng chiếu qua từng đám mây. Cô xõa mái tóc dài óng ả, nhẹ nhàng lướt qua rất yêu kiều. Dáng vẻ của cô rất dễ thương, cô có chút khó khăn với chiếc cặp của mình vì mang hơi nhiều đồ. Cô chỉ nặng bốn tám cân, cao một mét sáu nên rất thân hình rất nhỏ nhắn trong bộ trang phục học sinh mà cô đang mặc lên người.