Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 21: Tà sư (2)



Anh tôi ngay lập tức mở đèn điện dưới nhà lên.

Cái tên trộm bị đánh cho sưng đầu kia buông hai tay đang che mặt ra, lộ ra một gương mặt xanh đen, đôi đồng tử nhìn lên trên đầy quỷ dị...

Tôi ngẩn cả người...tên này không phải tên tóc vàng nhặt xác ở cửa quán bar hôm trước sao? Chẳng phải tin tức đưa hai tên bạn của hắn đã chết sao! Tại sao vẫn còn sờ sờ ở đây?

"Coi chừng! Tên này có vấn đề.."

Vừa dứt lời, Phong Ly Ngân đã bấm tay niệm chú ấn một cái lên đỉnh đầu của tên tóc vàng, tên kia co giật cả người như bị điện giật, sau đó chậm rãi ngã xuống đất.

Tôi che miệng lui ra cửa cầu thang không dám lên tiếng.

Anh tôi kiểm tra hắn rồi hỏi: “Nó bị quỷ nhập sao?"

Sắc mặt của Phong Ly Ngân có phần nghiêm trọng: “Đây là Tàng Mật tà pháp, pháp sư nhà họ Hầu mời tới nhất định là truyền nhân của tà pháp, biết chỗ của ngươi có đồ từ chợ Quỷ nên nhắm vào kho hàng nhà các ngươi."

"Fuck, biết vậy ông đây đã không bán, vô duyên vô cớ rước lấy ruồi bọ!" Anh tôi khó chịu nói: “Hôm nay Hầu Thiếu Văn còn tới hỏi cái Bát giác lưu ly thanh đồng tháp gì đó, nhất định là tên pháp sư kia sai khiến."

“Cái tháp đó dùng để luyện hồn, xem ra mấy chuyện rút hồn xảy ra gần đây đều liên quan đến tên pháp sư này." Phong Ly Ngân nhíu mày nói.

Người phàm sau khi chết linh hồn phải xuống âm phủ, hành động rút hồn này xúc phạm nghiêm trọng đến luật lệ cõi âm, Phong Ly Ngân không thể không quản.

Cân nhắc một hồi, anh tôi cũng gọi điện cho cảnh sát Lô: “Không cần biết anh có tin quỷ hay không, nhưng bắt cái tên tóc vàng này đi giúp tôi, đừng có để hắn nằm như xác chết trong nhà tôi, nhìn là thấy phiền."

Phong Ly Ngân ngẩng đầu nhìn tôi, xách tôi về phòng, nói: “Trong thời gian này ngươi chú ý chút, đừng đến gần người lạ."

Tôi gật đầu, lo lắng hỏi: “Nhưng anh tôi cũng chỉ là kẻ học nửa vời, bố tôi vẫn đang nằm viện, không biết có gặp chuyện gì ngoài ý muốn khôn."

"Có ta ở đây... đưa di động cho ta.” Đột nhiên hắn giơ tay đòi di động của tôi.

Tôi thấy đầu ngón tay hắn xẹt qua tia sáng, một đoạn ký hiệu phức tạp màu trắng dán lên di động tôi, chẳng lẽ là làm cho điện thoại tôi có thể thông linh?

Tên sai dịch âm phủ kia từng nói nếu di động không thông minh thì trong kết giới sẽ không có tín hiệu.

“Phong Ly Ngân, anh có muốn mua một cái di động không? Có nhiều lúc tôi có chuyện muốn tìm anh cũng không biết liên hệ thế nào." Tôi đề nghị với hắn.

Hắn nhíu mày, giọng điệu nói chuyện có hơi khó chịu: “Ta lấy đâu ra di động? Ngươi đốt cho ta hả?"

Cái này...

Đốt cho anh?

Lúc này tôi mới kịp phản ứng, vì sao hắn luôn mặc một bộ đồ phong cách cổ trang của Trung Quốc, chẳng phải là lúc tế bái chỉ đốt những bộ đồ này thôi sao.

Hắn là quỷ, là quỷ... tôi không nhịn được run lên một chút.

Giọng nói lạnh lẽo của hắn tiếp tục vang lên: “Đồ vật ở âm phủ đều là người thân từ nhân gian đốt cho, có vài thứ dù là tiền âm phủ cũng không mua được, bởi vì không phải đốt cho mình.”

“Vậy... hôm nào tôi đốt cho anh một cái.." Tôi dè dặt nói.

Đốt cho hắn cái gì bây giờ? Một tên sai dịch thôi đã dùng tới iPhone 7, thân phận của hắn cũng không thể dùng đồ rẻ tiền đúng không..

Chẳng lẽ phải bỏ mấy ngàn ra mua iPhone 7 đốt? Lãng phí chết mất! Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó thôi là đã thấy đau thận rồi.

"Sao ngươi lại ngu ngốc quá vậy?" Dường như hắn đọc được suy nghĩ của tôi, nhéo cằm tội đẩy lên giường ngồi: “Loại di động đó làm sao mà đốt được? Đương nhiên phải đốt cái cho người cõi âm phủ! Mau đi ngủ cho ta!”

Mật tông pháp sư thường được xưng là "Thượng sư", trong mắt những pháp sư chính thống môn phái này được xem như tà ma ngoại đạo, kể cả nhà sư cũng xem thường cảnh giác.

Tà pháp nổi tiếng nhất của họ là mượn danh Phật Hoan Hỉ để làm những việc hoang dâm hoặc là quỷ nhập vào người.

Tôi đọc những tin tức tìm được trên điện thoại, trong lòng hơi lo lắng, loại tà ma ngoại đạo này đang nhắm vào cửa hàng nhà tôi ư?

Weixin thông báo có một tin nhắn mới, anh tôi nói đã lấy được số điện thoại của "pháp sư" từ chỗ Hầu Thiếu Văn, đang để cho cảnh sát Lô điều tra tin tức.

"Thanh Tiêu, cậu xem này" Tô Mộng mở hộp giữ nhiệt ra, đó là thịt kho tàu mẹ cô ấy làm, một hai muốn tôi nếm thử, chúng tôi liền mua cơm ngồi ăn trước cửa siêu thị.

“Em trai cậu sao rồi?"

“Đỡ nhiều rồi! Phơi nắng mấy ngày nữa là ổn thôi, đúng rồi, chừng nào cậu rảnh, chúng ta đi coi nhà đi? Nhà tớ định bán đất mua chung cư ở, mẹ tớ nói nhất định phải mời cậu đi coi."

Tôi lắc đầu nói: "Tớ chỉ là gà mờ, cậu nên mời đại sư khác đi thôi."

"Vậy mời bạn trai cậu đi, tớ thấy anh ta chính là đại sư, chẳng trách ăn mặc kiểu cổ phong như vậy... A, anh ta cũng cùng nghề với nhà cậu hả?"

Tôi không muốn nói đến đề tài này, qua loa hai câu rồi chuyển chủ đề.

Chiều không có tiết, Tô Mộng liền dắt tôi đi dạo kiếm nhà, tôi nghĩ bụng phải mua cho Phong Ly Ngân mấy bộ quần áo để đốt, để hắn khỏi phải mặc cái áo liệm kia mãi.

Hôm đó tôi nghe hắn nói “Ngươi đốt cho ta hả?", “Đều là người thân ở nhân gian đốt xuống cho", tôi thấy hắn có hơi đáng thương.

Công lực đi dạo của Tô Mộng quả nhiên là thiên hạ đệ nhất, đi dạo một cái trung tâm thương mại, vòng quanh một cái chung cư mà cậu ấy vẫn còn hăng hái.

"Đại tiểu thư ơi, tớ đi không nổi nữa, trời đã tối rồi kia kìa!”

Lúc này là giờ cao điểm tan tầm, xe buýt chật như hộp cá mòi, xe taxi cũng không trống chiếc nào, tôi chỉ có thể đặt một chiếc Tích Tích (*) ở ven đường.

(*) Tích Tích: hãng xe chở khách như taxi.

Đường rất đông xe, tôi với Tô Mộng đi một buổi chiều, nhịn không được ngáp mấy cái liền, không biết từ lúc nào, cả hai lại ngủ gật...

Tôi bị một cơn gió lạnh làm giật mình tỉnh giấc.

Xe dừng lại ở trước cửa một căn nhà tồi tàn, đèn sáng chiếu lên bức tường trắng bệch.

Tôi sợ tới mức căng da đầu... không phải vừa lên xe ở trung tâm thành phố sao! Sao lại chở tới đây rồi!

Tô Mộng vẫn mê man bên cạnh tôi, tôi nuốt nước miếng một cái, tài xế đâu?

Đột nhiên, tôi thấy phía trước đầu xe có một bóng người, là gã tài xế kia!

Tôi đẩy cửa xuống xe, hỏi: “Đây là đâu, ông muốn làm gì!"

Mặt gã tài xế trắng bệch, nói chuyện lắp bắp, thịt trên mặt hắn run giật kì lạ, nói rằng: “Đưa, đưa các ngươi, về, về nhà... Đến, đến nơi.."

Tôi thầm giật mình, người này chắc không phải bị quỷ nhập đó chứ? Tay chân hắn hoạt động kì lạ, vừa đi vừa lết về phía căn nhà kia một cách cứng ngắc. Tôi lấy điện thoại di động ra, may mà còn tín hiệu, tôi run rẩy gửi cho anh tôi một cái định vị, anh tôi trả lời ngay lập tức: “Ông chồng quỷ của em đang đến, đừng sợ”

Ông chồng quỷ..

Trong hoàn cảnh quỷ dị này, nhìn thấy ba chữ đó lại làm tôi nhẹ nhàng thở ra.

Tôi quay đầu lại nhìn Tô Mộng thì thấy chỗ ngồi trống không! Thì ra Tô Mộng cũng đã bước từng bước vào trong căn nhà kia!

"Tô Mộng!" Tôi vội chạy đến kéo cậu ấy lại, sắc mặt cậu ấy hơi khác lạ, mắt vẫn còn nhắm nghiền!

Tôi giơ tay vỗ mạnh vào mặt cậu ấy, nói: “Tô Mộng, nơi này không ổn, chúng ta không thể đi vào..."

Tô Mộng ăn hai cái tát, hơi hơi hé mí mắt, dụi mắt nói: “A, đây là đâu... A! Coi chừng!"

Tô Mộng đột nhiên trợn mắt, chỉ ra sau người tôi hoảng sự hét lên...