Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 338





Cuối cùng bầu không khí tĩnh mịch này cũng được người khác phá vỡ, người bước vào là bà Thu Huệ.

Nhìn trang phục và dáng vẻ của bà ấy xem ra là vào để nói từ biệt: 


“Cảnh sát có lẽ đã nắm được chứng cứ rồi, mẹ và Văn Trường phải đi thôi.” “Tôi đã nói Tiến Thành đợi sẵn ở ở bến tàu, hai người tới đó sẽ có tiếp ứng” - 
Thanh Bách chậm rãi nói. 

Mỹ An thì không vui vẻ gì, không ngờ cuối cùng vẫn để bọn họ thoát được. 
“Mẹ còn muốn con chúc mẹ đi mạnh giỏi sao? Con không làm được đâu” 
“Mẹ không cần, con ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe.

Nhắn với chị con và cả Thanh Nhi, mẹ thương ba đứa nhiều lắm” - Bà Thu Huệ nghẹn ngào. 
Mỹ An không biết phải trả lời như nào, bà ấy luôn nói thương cô, thương con của bà nhưng có đứa con gái nào không bị bà tổn thương đầu chứ.

Bà Thu Huệ cũng không buồn vì thái độ của Mỹ An, quay sang muốn gửi gắm Thanh Bách: 
“Thanh Bạch, Mỹ An giao lại cho con, con nhất định phải thương yêu nó” 
Thanh Bách gật đầu, anh cũng muốn làm điều đó lắm, chỉ sợ Mỹ An không cho anh cơ hội mà thôi. 
Bà Thu Huệ nói xong thì cũng vội vã ra ngoài, cánh cửa nhà kho lần nữa khép lại.

Mỹ An giật mình bước theo nhưng không thể đuổi kịp, vì cô và anh vẫn bị nhốt 
đây. 
“Mỹ An, chuyện này nên khép lại rồi” - Thanh Bách bước tới ôm lấy vai cô. 

Mỹ An lắc đầu, gạt tay anh ra: 
“Em chỉ còn một bước nữa thôi, một bước nữa là em có thể minh oan cho cha rồi, còn có thể giữ mẹ em ở lại” 
Thanh Bách cúi mặt, anh biết Mỹ An cũng rất yêu thương mẹ, ngoài mặt tỏ ra cứng rắn vậy thôi.

Có lẽ Mỹ An cố chấp đến vậy chỉ vì muốn giữ lại người mẹ của mình, cô đã mất cha rồi, cô chỉ muốn ngày tháng sau này có thể ở bên cạnh mẹ mà thôi. 
Ngay sau khi Lưu Văn Trường và Thu Huệ rời đi thì người của Đông Quân cũng ập đến cứu Mỹ An và Thanh Bạch ra.

Cảnh sát thì đang được huy động để đi tìm.

bắt hai người kia.

Nếu đúng theo những gì Thanh Bách đã sắp đặt thì có lẽ hiện tại bọn họ đã sang biên giới, có muốn bắt lại cũng vô phương. 
Đông Quân đỡ lấy Mỹ An, lo lắng hỏi thăm cô: 
“Em có bị thương chỗ nào không?” 
“Em không sao, phía cảnh sát có tin tức gì không?” - Cô hơi tựa vào người anh ta, do khi nãy có chút kích động nên có hơi chóng mặt. 
Đông Quân lắc đầu. 

Thanh Bách nhìn hai người thân mật lại không có tư cách lên tiếng chỉ biết đứng lặng một bên mà nhìn. 
“Cảnh sát đang vây bắt chiếc tàu đó rồi” - Một thuộc hạ của Đông Quân chạy vào gấp gáp nói. 
“Đã bắt được sao? Không thể nào” - Đông Quân nhíu mày hỏi lại. 
“Là thật đó, chiếc tàu đi đến biên giới đột nhiên quay đầu” - Thuộc hạ giải thích. 
Mỹ An nghe tới đây liền nhìn qua Thanh Bách, anh không có vẻ gì là bất ngờ, trên mặt còn có chút khổ sổ.

Sau đó mọi người đều chạy đến chỗ bến tàu, Thanh Bách nắm lấy cổ tay Mỹ An: 
“Có thể sẽ xảy ra đấu súng, em đừng theo” 
“Thanh Bách nói đúng, em ở lại đây đi” - Đông Quân cũng tiếp lời, nói xong thì đi trước để hai người nói chuyện riêng. 
“Việc này là anh làm đúng không?” 
“Có phải anh làm hay không quan trọng vậy sao?” - Thanh Bách cười trừ..