Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 44: Đừng Nhìn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sáng sớm Mỹ An mở cửa ra đi làm liền nhìn thấy Thanh Bách từ căn hộ đối diện bước ra, thiếu chút nữa là cô đánh rơi luôn túi xách trên tay rồi.

Thanh Bách thì không hề lộ ra biểu cảm gì, còn mỉm cười với cô. 
Mỹ An phải dụi mắt mấy lần để xem mình có nhìn đúng người hay không, hai người cùng bước vào thang máy.

Mỹ An bày ra vẻ mặt chuyện quái gì đang xảy ra vậy nhìn anh: 
“Sao anh lại từ đó đi ra?”  “Tôi ở nhà của tôi, lạ lắm sao?” - Thanh Bách nhướng mày. 
Mỹ An triệt để đứng hình, đồng ý là anh có thể mua nhà ở đâu tùy thích, cả cái chung cư này của anh luôn cũng được nhưng cần gì phải dọn vào ở ngay trước mắt cô chứ? 
Lúc Mỹ An đang đứng đợi xe bus liền thấy Thanh Bạch lái xe đến dừng trước mặt.

Không phải anh có lòng tốt cho cô quá gian đó chứ nhưng dù thật vậy Mỹ An cũng không dám lên xe đâu. 
“Bình thường có đi làm bằng xe bus à?” Mỹ An cười gượng gật đầu.


Thanh Bách gật gù liếc nhìn đồng hồ, rồi nghiêng đầu nói: “Còn sớm, cô cứ thong thả đón xe bus đi” 
Mỹ An nhìn Thanh Bạch lái xe rời đi, nếu xe của anh có phả khói thì chắc giờ cô đã chìm trong một màn mịt mờ rồi.

Mỹ An khẳng định Thanh Bách không hề có ý cho cô đi nhờ mà chỉ đơn thuần mới châm chọc cô thôi. 
Mỹ An buổi chiều trở về có chút tò mò, không biết Thanh Bách có ở trong căn hộ kia không.

Cô lại không có can đảm đi gõ cửa, Mỹ An vào nhà liền đi ra ban công nhìn qua bên kia, hai ban công có thể nhìn thấy nhau.

Cô đứng ngắm nghía cả buổi cũng không thấy ai, không biết sao trong lòng hơi thất vọng. 
“Mày bị ngáo rồi Mỹ An à!” - Thanh Bách VỖ VỖ vào đầu mình, đã nói không để tâm nữa nhưng vẫn không nhịn được. 
Ngay lúc đó cửa nhà Mỹ An lại bị gõ, tim Mỹ An giật thót một nhịp, không phải là trùng hợp thể chứ, người tìm đến tận đây rồi.

Mỹ An hồi hợp mở cửa, sợ nhất chính là Thanh Bách sang mỉa mai cô nãy giờ lấp ló nhìn sang nhà anh. 
Thanh Bách hai tay đang cầm rất nhiều túi thực phẩm, nhíu mày nhìn Mỹ An: 
“Cô làm gì mà lâu vậy mới ra mở cửa?” 
“Anh vừa đi siêu thị về?”. 
“Cô nhìn còn không thấy à?” - Thanh Bách lườm cô. 
Mỹ An thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh không có ở nhà, không có biết cô ở ban công lén lút tìm anh. 
“Anh mua mấy thứ này làm gì nhiều vậy?” - Mỹ An tiến tới mở ra xem nào là cá thịt trứng rồi rau củ quả, cảm giác như Thanh Bách vừa vác cả siêu thị về nhà vậy. 
“Mua để nấu” 
“Ai nấu?” 
“Cô nấu” 
Mỹ An cười “hơ hơ hơ” mấy tiếng rồi đơ ra luôn, cái gì mà cô nấu ăn cho anh ở đây nữa chứ.

Kiểu tiến triển này có hơi không đúng rồi không, cô không có nhu cầu cần người ăn cơm cùng đâu.

Mỹ An đẩy túi thực phẩm ra xa, kiên quyết nói: 

“Tôi không làm đầu, anh mua thì mang về nhà tự mà nấu, tôi chả việc gì phải làm cả”. 
“Tôi không biết làm” - Thanh Bách nhún vai.  “Vậy thì bảo Linh Chi của anh nấu” - Mỹ An khoanh tay phản bác. 
“Cô ấy còn ở trong bệnh viện chăm sóc da mặt” - Thanh Bách nói câu này có chút dối lòng sự thật là anh rất thích cơm cô nấu. 
Mỹ An trừng mắt lườm anh, Linh Chi không nấu được liền đến tìm cô, cô không phải người thay thế.

Thật ra nấu một bữa cơm cho Thanh Bách cũng không phải chuyện to tát nhưng với lý do này thì anh nằm mơ rồi. 
“Anh mau mang đồ ra khỏi nhà tôi, tôi không có rảnh” 
“Cô chịu trách nhiệm chút đi, nếu không phải cô đánh Linh Chi thì cô ấy cũng không nằm viện.

Tôi chưa hỏi tội, cô còn nổi nóng với tôi” - Thanh Bách sẵn tiện trêu ghẹo thêm một câu. 
Mỹ An ngược lại không thấy có chỗ trêu ghẹo này, cô chỉ tổn thương mà thôi.

Mỹ An nghiến răng cầm mấy túi đồ lên ném về phía Thanh Bách gầm lên: 
“Anh mau cút đi cho tôi!” 
Thanh Bách nhanh tay đón lấy, không nhịn được cười lớn: 
“Cô cần gì nghiêm túc thế, tôi chỉ đơn thuần muốn ăn cơm cô nấu thôi.” 
Anh cuối cùng cũng nói một câu nghe thật lòng, Mỹ An ngây ra hết mấy giây mới bình thường trở lại.

Thanh Bách không nói thì thôi nói ra cô liền thấy khó xử.

Lời nói xuất phát từ miệng Thanh Bách chỉ có hai loại, một là lời châm chọc mỉa mai khiến người ta đau đớn tâm gan, hai là lời nói như gió như mây khiến trái tim không ngừng xao xuyến.

Mà thật ra lời nào Mỹ An cũng không muốn nghe cả. 
Thanh Bách thấy Mỹ An cứ đứng đó phân vân mãi không nhịn được lại đặt các túi thực phẩm lên trước mặt cô, nhẹ giọng nói: 
“Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt cô nấu, có được không?” 
Mỹ An lại suy tư, cô nửa muốn từ chối nửa lại không, sườn xào chua ngọt là món anh thích nhất, anh đã nói đến mức này không lẽ cô còn lắc đầu. 

“Cô coi như chào đón hàng xóm mới đi” - Thanh Bạch lại bồi thêm một câu. 
“Được rồi” - Mỹ An gật đầu chịu thua anh. 
Thanh Bách cứ thản nhiên ngồi ở phòng khách xem ti vi cứ như nhà của mình, chờ Mỹ An dọn xong một mâm cơm thơm phức tươm tất liền qua ăn.

Mỹ An nhìn anh ăn uống ngon lành như thế cũng có chút vui trong lòng, thật sự hai người lúc này mới giống một cặp vợ chồng còn trước đây tuy là vợ chồng nhưng cô chưa từng nấu được cho anh bữa nào. 
“Cô cũng ăn đi” - Thanh Bách thấy Mỹ An thẫn thờ liền gấp một ít thức ăn vào bát cơm trắng của cô. 
Mỹ An khẽ cười, có quá nhiều thứ bốn năm trước khát khao mãi không có, bốn năm sau lại cứ tự nhiên mà có được.

Tiếc là đến quá muộn, cả hai người đều không thể quay lại lúc đầu nữa. 
Không biết sao chỉ cần suy nghĩ Thanh Bách đang ở rất gần thì Mỹ An liền an tâm ngủ.

Thanh Bách chưa bao giờ chủ động bảo vệ cô nhưng anh luôn cho người khác cảm giác có thể gánh vác được mọi thứ, cho người ta cảm giác an toàn. 
Hôm nay cuối tuần Mỹ An định ở nhà xem phim thư giãn chưa kịp nấu xong bữa sáng thì đã có chuyển phát nhanh gọi cô đến nhận bưu phẩm.

Gói đồ lần này đặc biệt to, còn được quấn rát kỹ bởi ba bốn tầng băng keo.

Mỹ An có linh cảm không lành thật sự, mặc dù không muốn nhưng chỉ đành mặt dày qua gõ cửa nhà Thanh Bách. 
Thanh Bách vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, mở cửa ra thấy vẻ mặt hơi tái của Mỹ An cả người liền trấn tỉnh lại. 
“Xảy ra chuyện gì?” 
“Tôi lại nhận được bưu phẩm” 
.