Sửa từ cv: Quỳnh Thiên
Tô Nhược đối với hai thế giới đều ở giới giải trí mà nói, cô sâu sắc rõ ràng dư luận có bao nhiêu trọng yếu.
Nhìn Nhan Tiểu Á ngày hôm nay sở tác sở vi, liền rõ ràng cô ta tuyệt đối sẽ không an phận, đợi đối phương vụng trộm nói xấu, để một nhóm người hiểu lầm khinh bỉ, còn không bằng sớm nắm chắc cơ hội tốt, đem 'Lợi khí' cướp đến trong tay, miễn đến tương lai nói không chừng mình còn phải phí sức đi giải thích.
Tô Nhược ánh mắt nhạt nhẽo, lẳng lặng nhìn tình hình rối loạn trận. Mình chỉ là ở nước ngoài khá lâu, không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế Hoa Quốc, tính tình có đi thẳng về thẳng. Cố ý nhằm vào người khác cái gì, đều là ảo giác.
Trên mặt Nhan Tiểu Á ngụy trang không có kẽ hở, vừa đúng mờ mịt cùng luống cuống, để cho người ta nhìn không thấy chỗ sâu lạnh lùng ở đáy mắt.
"Đúng... Thật xin lỗi... Đúng đúng tôi hiểu lầm cậu." Nhan Tiểu Á bộ dáng vừa mới khàn cả giọng bộ não còn bồi hồi, trên mặt biểu lộ cũng không có thu hồi đi, bộ dáng mưu toan ngụy trang yếu đuối, đụng vào nhau, vặn vẹo thành một hình tượng quái dị.
"Không sao, dù sao chúng ta cũng không phải rất quen."
"... Nhược Nhược. . ." Nhan Tiểu Á theo bản năng nghĩ chất vấn hai câu, nhưng trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến bản thân hai lần trước, đều bị đánh mặt lật bàn, phía sau lập tức liền nuốt trở lại trong mồm, để người vây xem không nghĩ ra.
"Bất quá về sau muốn ở chung một mái nhà, tự nhiên sẽ từ quen thuộc, đúng hay không a! Tiểu Á."
Tô Nhược thanh âm nhẹ nhàng sáng tỏ, nụ cười ôn nhu, tóc dài đen nhánh theo gió bay lên, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, khác nào búp bê tinh xảo, để cho người ta tràn đầy ý muốn bảo hộ.
Cho dù là Nhan Tiểu Á chán ghét cô, cũng không thể tránh khỏi thất thần một nháy mắt. Trên thế giới này tổng có một ít người, vì thượng thiên chung ái. Thời gian nghỉ ngơi rất nhanh đã qua, theo chuông vào học âm thanh vang lên, mọi người chung quanh như thủy triều tán đi.
Tô Nhược một thân đồng phục, chậm rãi đi phía sau cùng, không muốn đi nếm thử cảm giác chen chúc với đám người. Đợi chân trước của cô vừa mới trở lại chỗ ngồi, chân sau thầy giáo liền vào cửa, bắt đầu lên lớp.
Kiến thức thời cao trung, Tô Nhược đã sớm quên sạch, bất quá cũng may nội tình còn ở đó, một chút công thức định luật, chỉ cần ôn tập một chút, mua mấy bộ bài tập làm, hẳn là rất nhanh có thể quen thuộc, khiến cô khó khăn nhất đại khái chính là học bằng cách nhớ.
Cảm tạ nam chính nữ chính đều học khoa học tự nhiên. Bằng không thì cô liền muốn điên rồi. Phía trên lão sư giảng được nhiệt huyết sôi trào, Tô Nhược nhìn đối phương một chút, yên lặng nói một tiếng thật xin lỗi, sau đó quả quyết rút ra một quyển sách luyện tập, nằm sấp ở trên bàn bắt đầu làm bài.
Thời gian một năm, đánh bại Nhan Tiểu Á, sẽ kịp. Sát vách bàn Sở Cẩn đem hết thảy đều nhìn ở trong mắt: "..." Nói xong trải nghiệm cuộc sống làm Hàm Ngư đâu? Sở Cẩn cũng không biết mình là xảy ra chuyện gì, lần nữa gặp lại Tô Nhược trước đó, bạn chơi Tiểu Tiểu hồi tuổi thơ trong trí nhớ kia, chỉ là một cái bóng mơ hồ không rõ; nhưng tại khu biệt thự trên đường nhỏ, ngẫu nhiên thoáng nhìn, đối mặt như uyển mệnh trung chú định.
Để hắn như là nước một mực yên lặng động tâm, phanh phanh phanh nhảy lên. Loại tình cảm đến cấp tốc lại không hiểu thấu, để chính hắn đều tiếp nhận vô năng, thậm chí là kháng cự.
Đi thăm hỏi cùng đưa bánh kem cũng là bởi vì gặp được Từ Gia Huy đi vào, vòng người một bên trong mực lưu truyền, Tô gia muốn thông gia cùng Từ gia, đầu hắn nóng lên, liền vội vàng mang theo lễ vật đi gõ cửa.
Trở ra càng là khác nào giống đực tìm phối ngẫu (?), cố gắng biểu hiện ra ưu điểm của mình, ngây thơ bài xích Từ Gia Huy, thời điểm ra đi còn muốn mang theo hắn cùng rời đi. Trên thực tế vừa mới ra khỏi cửa lớn Tô gia. Trong lòng của hắn liền hận trước khi đi không thể bóp chết mình, quả thực là... Thái thái thái ngu xuẩn.
Một tuần lễ sau, Sở Cẩn không tiếp tục đi qua Tôgia, ngẫu nhiên trong khu cư xá đụng phải Tô Kiêu, hai người hàn huyên vài câu,hắn mới biết được
Tô Nhược muốn đi học, còn có thể cùng mình học chung lớp, xin nhờ hắn quan tâm nhiều chút.
Khụ khụ! Đằng sau câu này, còn chờ thương thảo. Đoán chừng Tô Kiêu tên muội khống này, là chỉ cần gặp người, liền sẽ đi khoe khoang em gái, sau đó làm cho đối phương phải quan tâm càng nhiều, mới thấy hoàn toàn bình thường.
Khi gặp được Tô Nhược trước đó, Sở Cẩn nói với mình rất bình thường.Lại về sau gặp được Tô Nhược, Sở Cẩn nói với mình bình tĩnh một chút, đừng bị xem như tên điên đối đãi a! Nhịn không được đi bắt chuyện, làm ra một loạt hành động ngây thơ, không hiểu thấu bắt đầu kể một ít lời tâm tình, thực sự là... Quá kì quái.
Nhưng là... Trong lòng lại có chút ít vui vẻ, không khỏi mừng thầm. Vụng trộm liếc mắt cô gái bên cạnh, khớp xương ngón tay rõ ràng theo tay cầm lên một quyển vở chưa đóng lại, nắm chặt bút mực, nét chữ phiêu dật khí quyển, chậm rãi xuất hiện trên vở: { thân thể không mệt mỏi sao? }
Lúc ấy Tô Nhược đang giải đề, trong tay đột nhiên có thêm một quyển vở, thiếu chút trực tiếp xem như giấy nháp mà dùng.
Khi thấy rõ chữ, Tô Nhược theo bản năng nhíu mày, nhiều năm không thấy truyền giấy tờ, thật làm cho người hoài niệm.
{ còn tốt. } chỉ là đang ngồi, cũng không tiêu hao thể lực.
Sở Cẩn nâng bút, đang muốn viết 'Không cần quá cố gắng, lấy thân thể làm trọng', lời nói xoay chuyển, thay đổi tuyến đường:{ có sẽ không sao? Tôi có thể dạy cậu. }
{ cảm ơn, không cần. } Bánh từ trên trời rớt xuống, nhất định có độc. (haha) Tô Nhược kiên định nghĩ đến.
Sở Cẩn bình thường rất khinh thường hành vi các bạn học vụng trộm đem tờ giấy ném qua ném lại, nghĩ đến có lời gì không thể đơi tan học rồi nói được chắc? Ai biết một ngày kia, mình cũng sa đọa thành một thành viên trong đó, còn thích thú: { giữa trưa cùng đi ra ăn cơm. }
{ tôi nghĩ đi tham quan trường học một chút.} uyển chuyển lễ phép cự tuyệt.
Sở Cẩn: { vậy tôi dẫn cậu đi. } đằng sau còn bổ sung một biểu cảm có chút dữ tợn... Khuôn mặt tươi cười.
Tô Nhược liếc một cái về sau, đem vở ném trở về, không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt, Sở Cẩn coi như cô chấp nhận, lại viết một loạt số lên: { đây là số di động của tôi, có thể giữ một chút. } Có qua có lại, Tô Nhược nên đem số di động của cô nói với hắn đi?
Sở Cẩn tâm tình vui vẻ nghĩ đến. Nhưng mà...{ ngẩng đầu nhìn thầy giáo.}
Sở Cẩn sau khi nhìn chữ, liền vô ý thức ngẩng đầu, nhìn thầy giáo đang trợn mắt đối mặt, người đàn ông trung niên Địa Trung Hải, mập mạp bụng mỡ, ngoài cười nhưng trong không cười chỉ bảng đen: "Đáp án của đề này, Sở Cẩn em đi lên viết."
Sở Cẩn: " . . ." Bất đắc dĩ mắt nhìn cô gái vùi đầu múa bút thành văn, hắn đứng lên nhanh chân đi đến bục giảng, tựa như nước chảy mây trôi đem đề mục trên bảng giải ra, đi xuống, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình.
Thầy giáo thấy thế, sắc mặt dễ nhìn rất nhiều, trong miệng lại nhịn không được, theo thói quen giáo dục vài câu: "Thầy biết học sinh lớp chúng ta, thành tích học tập rất giỏi, có thể coi là như thế, nên khối trên vẫn phải là khối trên, không thể phân tâm, thi đại học là chuyện trọng đại cả đời, không qua loa được..."
Sau đó chính là lời nhàm tai, lật qua lật lại chính là kia mấy câu. Sở Cẩn một tay chống đỡ hàm dưới, ánh mắt hững hờ rơi ở phía trước, học tập đối với hắn mà nói, đơn giản tựa như ăn cơm uống nước, không có gì khó khăn, để hắn dù cho nghĩ khó khăn một chút, cũng làm không được a!
Buổi sáng hết thảy có bốn tiết, bình thường mỗi lần sau khi tan học, trong phòng học đều nhiệt nhiệt nháo nháo, dựa vào thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, thư giãn một tí.
Chỉ là ngày hôm nay, nhưng có điểm khác biệt. Một đám người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ngón tay không ngừng đánh chữ trên điện thoại di động, thỉnh thoảng còn trách hướng Tô Nhược, Nhan Tiểu Á, Sở Cẩn, Từ Gia Huy các loại bốn người nhìn quá khứ, ánh mắt hoặc hiếu kì hoặc chán ghét.
Hiển nhiên là ngầm nhỏ giọng trò chuyện khí thế ngất trời. Nhan Tiểu Á xem như ngu xuẩn, lúc này cũng kịp phản ứng mình buổi sáng sở tác sở vi, để trong lớp bạn học không thích.
Hết lần này tới lần khác đối phương cũng từ bên ngoài tới nói, cô phản ứng quá lớn, ngược lại còn sẽ cho người cảm thấy mình hùng hổ dọa người. Tô Nhược đến ngày đầu tiên, liền tìm cho cô một cái phiền toái lớn như vậy, Nhan Tiểu Á trong lòng căm hận, lập tức đạt đến đỉnh điểm.
Thận trọng quay đầu, mắt nhìn chỗ ngồi phía sau Từ Gia Huy, thiếu niên nằm sấp ở trên bàn, tóc đen xốc xếch, mặt mày tuấn lãng, nhếch khóe môi, tâm tình hiển nhiên không được tốt. (Thiên: đáng tiếc quá đáng tiếc)
Nhan Tiểu Á nhìn trong lòng vui mừng, hạ giọng kêu lên: "Gia Huy."
"Ân? Thế nào?" Từ Gia Huy ngẩng đầu, bút trong tay vẽ linh tinh trên vỡ.
"Các bạn học nghị luận phía dưới, đừng quá để ở trong lòng."
Nhan Tiểu Á giả bộ như rộng lượng, "Bọn họ chỉ là hiếu kì mà thôi, chờ qua khoảng thời gian này, chân tướng rõ ràng liền tốt, đừng nóng giận." Nơi này từng chữ, Từ Gia Huy đều biết, nhưng tổ hợp lại, hắn liền hoàn toàn mộng bức. " Nghị luận cái gì?"
Nhan Tiểu Á ngẩn người: "Chuyện buổi sáng a? Anh không có... Phát hiện sao? Vậy anh đang vì chuyện gì mà tức giận a?"
"Đương nhiên là tên Sở Cẩn kia, bất quá chỉ là con mọt sách, còn không biết xấu hổ tỏ tình Nhược Nhược, tức chết anh rồi."
Nói đến chỗ kích động, Từ Gia Huy bỗng nhiên lên giọng, lúc đầu chỗ đám người đang ngầm bát quái, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt ném đến Từ Gia Huy trên thân, bản thân hắn còn không phát hiện, vẫn phẫn nộ ung dung nói: "Học sinh tốt nên có dáng vẻ tốt của học sinh, đọc sách không tốt sao? Nhất định phải tự rước lấy nhục, Nhược Nhược sẽ không thích hắn đâu."
Sở Cẩn: "..."
Tô Nhược: "..." Đây quả thật là nằm không cũng trúng đạn.
Từ Gia Huy luôn lấy bản thân làm trung tâm, đối với ánh mắt người khác chẳng thèm ngó tới, căn bản không chú ý Nhan Tiểu Á đột nhiên trở nên khó coi, ngay thẳng nói: "Đúng rồi, em nói chuyện buổi sáng? Là nói chuyện em và Nhược Nhược phát sinh mâu thuẫn sao?"
Nhan Tiểu Á: "... A? Cái đó. . . Không... Không phải. . ."
"Đừng để ý, Nhược Nhược cô ấy vẫn luôn rất ôn nhu thiện lương, lại là cô gái tốt thành thật, lời thật lòng mặc dù có đôi khi không êm tai, nhưng cũng không thể bởi vậy nói dối a!" Từ Gia Huy đương nhiên nói.
Nhan Tiểu Á: "..."
Nhan Tiểu Á bị nói đỏ bừng cả khuôn mặt, tay chân luống cuống đứng lên, cuối cùng giậm chân một cái, chạy ra ngoài, hiển nhiên là không nghĩ đối mặt với khung cảnh ác liệt hiện tại.
Tô Nhược che miệng, cúi đầu, sợ hãi mình không cẩn thận liền sẽ 'Ha ha ha ha' bật cười lớn. Từ Gia Huy cái này kêu cái gì? Đồng đội heo a! Quả thực là hết chuyện để nói, lúc đầu mọi người đang thảo luận chuyện này, Từ Gia Huy còn quang minh chính đại tăng thêm một mồi lửa, trực tiếp nói cho người trong lớp —— Nhan Tiểu Á đối với chuyện buổi sáng siêu cấp để ý siêu cấp khó chịu nha! Có người bạn trai như thế, đoán chừng Nhan Tiểu Á bị làm cho tức chết.
"Vui vẻ như vậy?" Sở Cẩn tựa đầu xuống, đè thấp tiếng nói khác nào đàn Cello trầm thấp từ tính.
Giữa bọn họ dựa vào gần như thế, đến mức Tô Nhược hô hấp ở giữa đều là hương vị mát lạnh trên người đối phương, giống như là mùa đông tuyết.
Tô Nhược hướng bên trong xê dịch thân thể, tránh đối phương, lặng lẽ nói: "Cậu đang nói cái gì? Tôi có gì phải vui vẻ."
"Ghét Nhan Tiểu Á như vậy?"
"Đừng đoán bừa, rất không lễ phép, Tiểu Á là con gái của bạn mẹ tôi, là khách nhà chúng tôi, tôi sao lại ghét nàng cô ấy."
Tô Nhược nháy mắt mấy cái, còn kém ở trên mặt viết lên 'Cậu chớ nói nhảm' mấy chữ.
Cái này biểu diễn, max điểm. Chỉ có Sở Cẩn nhìn thấu tất cả ngụy trang của cô, đẩy kính mắt, hắn trầm tư vài giây, vô cùng thận trọng nói: "Tôi giúp cậu giải quyết Nhan Tiểu Á, để cảm ơn, cậu đi hẹn hò với tôi như thế nào?"
Hiển nhiên hắn coi là Tô Nhược không thích Nhan Tiểu Á ở trong nhà mình, nghĩ cách đuổi đi.
"Không muốn." Tô Nhược không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Sở Cẩn cảm thấy mình không thể từ bỏ: "... Không suy tính một chút?"
"Không." Cô đúng là phải giải quyết Nhan Tiểu Á, nhưng lại không phải như hắn suy nghĩ, trận chiến này, cô chỉ có thể tự mình đánh.
Sở Cẩn yếu ớt thở dài một hơi, yêu đương thật là khó a! So học tập còn khó hơn nhiều, quả nhiên vẫn là hắn... Không đủ thành thục sao? Sở Cẩn ngước mắt nhìn trời, mở ra cái gì đó, im lặng mua mấy quyển bí kíp yêu đương. Tâm tư của con gái, thật là khó đoán.
Mười phút đồng hồ thời gian nghỉ ngơi, cơ hồ là một cái chớp mắt liền đi qua, tương đương với Nhan Tiểu Á chân trước vừa đi, chân sau lại về, ngay cả Tô Nhược nhìn, đều xấu hổ thay cô ta.
Chớ nói chi Nhan Tiểu Á là đóa hoa nhỏ trong nhà kính. Cô ta cả đời này cũng chưa từng ăn thiệt thòi lớn, nói dễ nghe là làm những người lớn vui vẻ, không nghĩ tới về sau gặp Tô Nhược, liền bắt đầu thất bại không ngừng.
Nhan Tiểu Á hít sâu một hơi, cắn môi cánh, hận không thể đem Tô Nhược đuổi ra khỏi trường học, thân thể không tốt thì ở trong nhà a! Đến trường học không phải khiến cho một đám người thêm phiền phức sao? Hoàn toàn quên đi lúc trước mình đã từng nhiệt liệt hoan nghênh nghĩ phải thắng chính mình.
Tác giả có lời muốn nói: về sau, cái gì đó dạy cho Sở Cẩn, gửi một cái rương # bá đạo tổng giám đốc yêu tôi # # ngược yêu: Chạy trốn tiểu kiều thê # # một tờ hôn ước: Yêu tôi, em sợ sao? #
Thiên: Mấy cái bộ đặt tên "bá đạo ...yêu tôi đó" này đọc từ ngôn tình hiện đại sang mau xuyên vẫn thấy nhắc tới 😂