Mộng Đổi Đời

Chương 23



Tiểu Văn thấy Uông Trường Xích ngủ ngồi ở hành lang, nói:

- Trương Huệ có một phòng làm việc riêng, tại sao anh không nói với chị ấy để ngủ nhờ?

- Trước đây cô ta là đồng hương, bây giờ là bà chủ, hoàn cảnh không giống nhau, dù sao anh ngủ ở đây cũng ngon chán.

Khi không có khách, Tiểu Văn thường tỉ tê nói chuyện với Trương Huệ, có lần đem chuyện Uông Trường Xích ngủ ngoài hành lang để chờ mình trông rất thảm hại. Trương Huệ nói:

- Thảm hại là do tự anh ta tìm lấy. Em không biết đường đi à, đêm nào anh ta cũng phải đưa đưa đón đón làm quái gì?

- Anh ấy sợ em đi đường không an toàn.

- Nếu Trường Xích kiên trì chờ em ngoài hành lang trong vòng một tháng, điều đó chứng tỏ anh ta rất yêu em.

Mỗi khi mát xa xong cho một khách, Tiểu Văn thường ra ngoài hành lang để hít thở không khí, thuận chân đi từ tầng ba xuống hành lang tầng một để thăm Uông Trường Xích, đồng thời cũng để thư giãn gân cốt. Vừa nghe thấy tiếng chân Tiểu Văn là Uông Trường Xích tỉnh hẳn ngủ, ôm lấy vợ, hôn vợ, xoa lên bụng vợ, nói:

- Con à, ngoan nhé. Mẹ con đang kiếm tiền để chuẩn bị đón con chào đời.

Mấy phút gặp nhau thân mật giữa hai vợ chồng khiến cái mệt, cái mỏi của Tiểu Văn lập tức tan biến. Trước khi về chỗ làm, Tiểu Văn thường bảo Uông Trường Xích cố gắng ngủ, ngày mai còn phải làm việc. Cậu nhắm mắt, cô liền đi lên lầu. Không cần Tiểu Văn phải nhắc nhở vì khi tiếng gót chân của Tiểu Văn vẫn còn vang vọng trong hành lang thì Uông Trường Xích đã chìm vào giấc ngủ. Nhận ra mình ngủ không đẫy giấc nên Uông Trường Xích thường tranh thủ mọi nơi mọi lúc để ngủ, không muốn lãng phí cho dù là một phút.

Để tránh cho Tiểu Văn phải đi lại nhiều, Uông Trường Xích chuyển chỗ ngủ từ tầng một lên tầng ba, chỉ cần Tiểu Văn mở cửa là đã thấy cậu ngồi ở ngoài. Lúc này Uông Trường Xích đã kè kè theo mình một chiếc túi, trong túi có một chiếc hộp giữ nhiệt, trong hộp là canh gà mà Tiểu Văn đã nấu từ chiều tối. Tiểu Văn vừa xuất hiện là cậu đã mở hộp, rót canh đưa cho Tiểu Văn. Tầng trên của chiếc hộp là cải chua. Trong túi còn có kẹo, bánh bích quy, Tiểu Văn muốn ăn cái gì là cậu đưa cái nấy. Nếu thời gian của Tiểu Văn tương đương thong thả, Uông Trường Xích lại nắn bóp vai và cánh tay cho vợ. Uông Trường Xích mát xa cho vợ vợ cậu lại mát xa cho người khác, làm như Uông Trường Xích là trạm đổ xăng cho vợ, cô chính là những ngón tay vươn dày của Uông Trường Xích, vươn đến tận chân của khách, nói cách khác là một kiểu mát xa tiếp sức.

Một đêm, Trương Huệ gọi Tiểu Văn vào phòng mình, đưa luôn nửa tháng lương. Tiểu Văn vuốt ve chiếc phong bì đựng tiền, đứng lặng giây lâu rồi mới nói cám ơn. Trương Huệ hỏi:

- Có thai mấy tháng rồi?

- Gần hai tháng.

- Em không định bỏ cái thai sao?

Tiểu Văn lắc đầu. Trương Huệ tỏ vẻ không vui, nói:

- Em phải suy nghĩ cho thật kỹ.

- Em đã nghĩ kỹ rồi.

- Nếu em không bỏ, thêm hai tháng nữa, khách hàng có thể nhận biết. Điều đó có nghĩa là em còn thời gian kiếm tiền trong hai tháng nữa. Chị tính toán giúp em nhé. Tiền kiếm được trong hai tháng nhiều nhất cũng chỉ đủ cho em đến bệnh viện kiểm tra xét nghiệm cho thai nhi thôi. Thế tiền nằm viện, tiền chăm sóc con sau đó thì lấy đâu ra?

- Trường Xích cũng có lương.

- Lương của cậu ta cũng chỉ đủ để trả tiền thuê nhà và cơm nước.

- Cùng lắm thì em không nằm viện, giống như ở nông thôn, em sinh ở nhà.

- Em giám đảm bảo là mẹ con bình an không? Em dám bảo đảm là không bị mắc bệnh gì chứ? Không phải em lên thành phố với mong muốn là cho con mình một sự đãi ngộ tốt hơn ở nông thôn sao?

- Thế em phải làm thế nào?

- Tự nghĩ đi!

Tiểu Văn thất thần, không nói gì nữa, đi vào thang máy xuống đến tầng một, rời khỏi cổng khách sạn mới sực nhớ Uông Trường Xích vẫn còn ở trên hành lang tầng ba. Cô chạy vội vào thang máy lên lại tầng ba, gọi Uông Trường Xích ra về. Uông Trường Xích nói:

- Vừa đến mà sao đã về, tối nay không làm việc à?

Lúc này, Tiểu Văn mới hoàn hồn, nói:

- Em cứ tưởng là đã hết giờ làm việc rồi.

Uông Trường Xích đặt tay lên trán Tiểu Văn, lo lắng:

- Em không bị làm sao đấy chứ?

- Không sao. Có điều lòng em có chút lo lắng.

- Lo lắng thì đừng làm nữa.

- Không làm thì lấy tiền đâu để nuôi con? – Đột nhiên Tiểu Văn cao giọng. – Anh không có khả năng nuôi tại sao lại để em sinh con? Biết là phải lên thành phố tại sao lại phải gấp gáp có con? Lúc ở trên giường tại sao anh cứ làm hùng hục mà không nghĩ đến chuyện khó khan về sau?

- Tất cả lỗi là do anh, anh không lường hết được sự khó khăn.

- Anh chỉ biết tự chê bai mình mà không biết tìm biện pháp.

- Anh vẫn đang tìm biện pháp đấy thôi.

- Tìm ra chưa?

- Nhiều lắm.

- Bán thận, ăn cướp, ăn trộm, lừa đảo đều đã nghĩ đến, nhưng chỉ có một cách duy nhất có thể làm được.

- Cách gì?

- Bán thận.

- Nhìn người ngợm anh như vậy ai dám mua thận của anh?

- Thận của anh được ưu thế lớn là tuổi tác.

- Người ta sợ bị trúng độc, sợ ghép thận của anh vào cơ thể họ sẽ biến thành kẻ khốn cùng. Anh không nghĩ thử xem, linh kiện của xe trâu có thể lắp vào xe ô tô không?

Uông Trường Xích thoáng lặng người. Cậu không hề nghĩ đến chuyện Tiểu Văn lại có thể chua ngoa, cay độc đến như vậy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hiểu tiếng người, cậu lại nghe một lời chua ngoa khắc bạc đến như thế từ miệng một người mà cậu rất yêu quý. Uông Trường Xích hận là mình không thể vung bàn tay lên, nhưng nghĩ đến con, cậu đành mím môi cắn lợi bỏ qua. Tiểu Văn đưa tay tự tát vào miệng mình, nói:

- Em xin lỗi, ngày xưa em đâu có thế, lúc này tính khí em càng lúc càng bất thường, em xin lỗi anh.

- Đó là tai họa đến tự sự bần cùng.

Tiểu Văn cúi đầu, răng cắn vào môi giây lâu rồi ngập ngừng.

- Trường Xích… chúng ta vẫn chưa chuẩn bị tốt về mọi thứ…, tại sao… tại sao lại phải… phải bắt em sinh con?

- Đừng nghĩ đến chuyện ấy, anh xin em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ấy. giữa anh và con đã có một sợi dây tình cảm nào đó, ngay cả tên nó, anh cũng đã nghĩ đến rồi.

- Tên gì?

- Đại Chí.

- Có thể nhường cái tên đó cho đứa tiếp theo không?

- Đừng! Có con sớm sẽ hưởng phúc sớm.

- Bố anh nuôi anh nhưng ông ấy có hưởng được phúc không?

- Chí ít thì anh cũng đã cho ông ấy một thời gian sống trong ảo tưởng.

- Nhưng… em thì một chút ảo tưởng đều không có.

- Hãy tin anh, tin vào con chúng ta.

- Anh dựa vào vào cái gì để bảo em tin?

- Anh thề.

- Thề như thế nào?

- Thề rằng anh sẽ cho con ăn no mặc ấm, được giáo dục tốt, thi đỗ đại học, có công việc, có địa vị, tuyệt đối không giống như bố nó.

- Lấy cái gì bảo đảm?

- Tiền.

- Tiền lấy đâu ra?

- Kiếm.

Tiểu Văn vẫn nghĩ rằng chẳng qua là Uông Trường Xích lại tiếp tục mơ mộng, dù sao thì cũng không phải là lần đầu được nghe Uông Trường Xích nói những điều trong mơ, nó không hề ảnh hưởng đến nhưng suy tư thầm kín của cô. Thực ra thì mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, Tiểu Văn đều đang tính toán. Cô tính đến nhưng phí tổn về dinh dưỡng, quần áo, học phí, y tế phí… của đứa con tương lai, càng tính càng mất lòng tin. Từ những ý nghĩ đó, một buổi chiều, cô quyết định một mình đến bệnh viện phá thai.

Ngày ấy, Uông Trường Xích đến công trường với một tâm trạng bồn chồn, lo lắng khác với thường ngày. Lúc nào cậu cũng có dự báo là sẽ phát sinh một chuyện gì đó, thậm chí cậu còn cảm thấy cả mùi chết chóc trong không gian. Khi Tiểu Văn ăn sáng trong nhà trọ cũng là lúc tại công trường, Uông Trường Xích có cảm giác chân mình mềm nhũn, mềm đến độ không thể leo lên được giàn giáo. Khi Tiểu Văn rửa chén bát, ở công trường Uông Trường Xích nổi đóa, chửi đồng nghiệp xây tường bị nghiêng khiến nhiều người bất phục, lời qua tiếng lại ồn ào. Khi Tiểu Văn ở nhà trọ cầm tiền trên tay, ở công trường Uông Trường Xích cảm thấy ngực mình bỗng dưng đau thắt, có điều cơn đau như một luồng điện, trồi qua rất nhanh. Khi Tiểu Văn xách túi rồi khỏi nhà trọ, ở công trường Uông Trường Xích cảm thấy cổ họng khô cháy như có một hòn than đặt trên đầu lười và “xèo” một tiếng, một cụm khói dày đặt thoát ra từ miệng. Uông Trường Xích muốn uống nước nhưng sợ lại phải bò xuống khỏi giàn giáo. Khi Tiểu Văn đến bệnh viện, ở công trường bỗng dưng Uông Trường Xích cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt toàn một màu đen và rơi từ trên giàn giáo xuống. Một đống gạch rơi theo, vùi thân thể Uông Trường Xích xuống bên dưới.

Khi Tiểu Văn đến khoa phụ sản thì một hàng người dài dằng dặc đã sắp trước cửa phòng của bác sĩ trực ban. Hơn nửa tiếng đồng hồ sau mới đến lượt Tiểu Văn được vào phòng khám. Cô nói với bác sĩ những ý định của mình, bác sĩ viết vào hóa đơn, yêu cầu Tiểu Văn nộp lệ phí trước khi tiến hành những kiểm tra cần thiết. Khi cô đến tiền sảnh bệnh viện để chuẩn bị nộp lệ phí thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu hụ lên inh ỏi. Một cảm giác lo lắng xuất hiện, Tiểu Văn ngoái nhìn. Chiếc xe cấp cứu đang dừng ngoài sân, cửa xe mở toang, An Đô Lão và ba công nhân khiêng Uông Trường Xích xuống xe chạy thẳng đến phòng cấp cứu. Đôi chân Tiểu Văn mềm nhũn, ngồi bệt xuống sàn. Hít một hơi thở thật dài, cô bò dậy, lần theo vết máu trên sàn nhà đến bên cạnh băng ca, kêu lớn:

- Trường Xích…

Cùng với tiếng kêu là nước mắt. Hình như Uông Trường Xích đã nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Văn. Đó là âm thanh đầu tiên mà cậu nghe thấy kể từ khi tai nạn xảy ra và cũng là âm thanh duy nhất trong thành phố này có liên hệ mật thiết với cậu. Mí mắt Uông Trường Xích nhấp nháy như muốn mở mắt ra nhưng có điều không thể thực hiện được vì hình như không đủ sức nữa. Miệng Uông Trường Xích nhấp nháy như muốn nói, Tiểu Văn đưa tai ghé sát vào miệng cậu và thoáng nghe những âm thanh như tiếng muỗi vo ve thoát ra:

-Chúng ta sẽ có tiền, xin em đừng giết con mình. Giết nó nhà họ Uông sẽ tuyệt tự...

Nói được chừng đó, Uông Trường Xích lại hôn mê. Tiểu Văn thấy phần dưới cơ thể Uông Trường Xích toàn là máu, phần giữa hai đùi máu và thịt trộn lẫn vào nhau.