Nội dung truyện Mộng Sinh Giới
Băng Huyên, một sinh viên năm cuối đang cầm trên tay tờ giấy bị đuổi học, điều mà khó hiểu nhất là cậu chỉ còn hơn một tháng nữa là có thể tốt nghiệp. Đối với cậu có tốt nghiệp hay không cũng không mấy quan trọng, lý do cậu cố gắng học như vậy cũng chỉ là để cho người mẹ được vui lòng.
Năm tám tuổi, Băng Huyên đã phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khi ba mình b·ị s·át h·ại bởi một kẻ lạ mặt. Điều khiến hắn đau đớn hơn là kẻ s·át n·hân không chỉ thoát tội mà còn đe dọa ngược lại mẹ con hắn nhờ vào quyền lực và tiền bạc. Những người liên quan đến vụ án đều đã nhận tiền hối lộ, khiến cho công lý trở nên mờ mịt. Từ đó, Băng Huyên tin rằng "đồng tiền có thể thao túng mọi thứ."
Sau c·ái c·hết của cha, Băng Huyên không ngừng lao vào kiếm tiền từ khi còn rất nhỏ, chính xác là năm mười tuổi. Đến năm mười lăm, hắn đã trở thành một ông trùm buôn bán hàng cấm dưới tên "Người vô định," một nhân vật khiến nhiều tổ chức chính phủ như FBI của Mỹ và các tổ chức điệp viên ngầm của Nga phải e sợ. Với mỗi vụ làm ăn, hắn kiếm được hàng tỷ USD, nhưng thông tin về hắn vẫn là một ẩn số không có lời giải, ngay cả khi phần thưởng cho việc bắt giữ hắn là vô cùng lớn.
Đến năm cuối đại học, Băng Huyên quyết định từ bỏ t·hế g·iới n·gầm đầy tội lỗi để sống một cuộc đời yên bình. Hắn mong muốn rửa tiền và trở về quê làm một người nông dân bình thường, chăm sóc mẹ đến cuối đời. Tuy nhiên, cuộc đời lại một lần nữa không cho hắn yên ổn.
Trong một chuyến đi vào rừng để tìm người bạn, để tâm sự về dự định tương lai, Băng Huyên đã bị một tên sát thủ chờ sẵn á·m s·át. Ánh dao sắc lẻm lóe lên cùng tốc độ nhanh kinh người lao thẳng vào hắn. Trong giây phút cuối đời, hắn cảm nhận được sự bất công của cuộc đời mình. Hắn nghĩ đến mẹ và chỉ mong kiếp sau có thể hóa thành đóa bồ công anh, để có thể bay theo gió tự do tự tại, thoát khỏi những đau đớn và bất công của cuộc sống làm người.
"Mẹ, con xin lỗi," hắn thầm thì trong tiếng mưa và sét rền vang. "Nếu có kiếp sau, con mong được hóa thành đóa bồ công anh, để có thể bay theo gió tự do tự tại... Làm người, quả thực đã quá đủ rồi."
Đạo tâm mờ mịt giữa dòng đời,
Tiền tài quyền lực, khúc ruột trôi.
Mẹ hiền vẫn giữ ánh sáng soi,
Nhưng trễ thời gian, uổng công bồi.