"Phá nó đi!"
Hoàng Khương ra lệnh cho ngự y. Cửu Xà trong người Ôn Phi rất lạ. Khi mang thai chất độc mới phát tán, lúc nàng sinh đứa trẻ này ra, cũng chính là lúc... Y sẽ không để chuyện này xảy ra. Y không thể để mất nàng.
"Không được! Đây là con của ta! Ta không phá!"
Khương Phong biết nàng cứng đầu, không nỡ làm nàng phật ý bèn bỏ đi.
"Hoàng hậu nương nương..."
A Cẩn kinh ngạc nhìn bức hoạ mà Ôn Phi nâng như báu vật. Lần đầu tiên nàng ta thấy nàng mang nó ra trước mặt người khác.
Năm đó, lần đầu gặp Khương Phong, Ôn Phi đã nhất kiến chung tình. Nàng khi ấy đâu có biết y là hoàng tử của Ngân quốc.
Mẹ nàng bị Ôn lão gia ghẻ lạnh, Ôn Phi dù là đích nữ, cũng không bằng một nô tì. Y xuất hiện, dung mạo đẹp như hoa vậy.
Hoa ca ca...
"Ngươi có biết tại sao ta nâng niu nó như vậy không?"
"Nó được vẽ bằng mộng, bằng chính giấc mộng của ta."
Khương Phong bị ám sát nhiều lần. Ôn Phi còn nhớ như in mùa đông lạnh giá đó, mẹ của nàng dùng huyết thanh của chính mình để giải độc của Cửu Xà cho nàng, mất máu nhiều quá, cuối cùng rời bỏ nàng.
Tưởng chừng Hoa ca ca bên nàng, ngờ đâu, cũng đi theo mẹ nàng. Ôn Phi cứ ngỡ, trận ám sát năm ấy, Hoa ca ca đã chết. Thì ra, y chính là Khương Phong.
Mẹ mất, Ôn lão gia lúc này dường như thấy có lỗi liền đến bên, chăm sóc, coi như tạ tội với mẹ con nàng, nhưng Ôn Phi đâu cần.
Gặp Cung Ngôn vào ngày xuân, hắn giống có nét tương đồng với Hoa ca ca khiến Ôn Phi lừa dối bản thân mình, hắn chính là Hoa ca ca.
"Vẽ bằng mộng ư?"
A Cẩn trước nay chưa từng biết, trên đời lại có thủ thuật vẽ quái đản như vậy.
Ôn Phi đưa bức hoạ đến bên lửa, ngọn lửa bén dần lên, thiêu rụi bức hoạ. Hoa ca ca vẫn còn sống, bức hoạ này, không cần tới nữa. Huống hồ trong người nàng, đang có kết tinh của hai người.
"Hài nhi của ta."
Ôn Phi vuốt ve bụng mình trìu mến. Chỉ hai tháng nữa thôi, ta sẽ được gặp con rồi.
Chất độc trong người nàng không phải là không có thuốc chữa. Chỉ là...
"Đơn xà?"
"Vâng, bệ hạ. Trên núi Lam Phan có một loại cây tên Đơn Xà, dùng để trị bách độc. Chỉ là..."
Khương Phong không do dự ra lệnh. Tâm nguyện duy nhất của y lúc này là cứu nàng.
"Đến đó."
"Bệ hạ, Đơn Xà tuy trị độc nhưng trong nó cũng có một loại độc tố đáng sợ để tấn công những kẻ muốn hái mình..."
"Làm sao để hái nó?"
Người kia thở dài. "Khi ngài hái nó, chất độc tự động tiến sâu vào trong cơ thể ngài. Độc trị độc, máu của ngài chính là thuốc giải."
"Đi thôi!"
"Bệ hạ..." nói đến như vậy rồi mà Khương Phong vẫn nhất quyết đi sao?
Khương Phong liếc nhìn hắn ta, y không quan tâm việc đó. Chỉ cần Ôn Phi bình an là được.