Mộng Trong Mộng

Chương 47: Chương 47:



Khóa tập huấn diễn ra được một nửa, cánh học sinh cũng bắt đầu dồn hết tâm huyết vào tập luyện buổi biểu diễn tổng kết cuối cùng.
 
Khương Vũ và Ôn Luân kết hợp hoàn thành một đoạn múa cặp giữa “thiên nga đen” và “ác quỷ”, sự ăn ý của hai người vô cùng cao.
 
Ôn Luân là một chàng trai rất nghiêm túc cẩn thận, có thể thấy, từ nhỏ thứ cậu tiếp thu chính là những bài huấn luyện múa ba lê theo trường phái học viện nhất. Vì thế, mỗi một động tác, thậm chí mỗi một biểu cảm của cậu đều có tính quy phạm chặt chẽ, cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ nhất.

 
Cậu giúp Khương Vũ chỉ ra một số chi tiết chưa được của rất nhiều động tác.
 
Trước đây Khương Vũ nhảy múa, nghiêng về hướng nắm vững động tác cơ bản xong sẽ phát huy đặc sắc của bản thân, tự diễn giải cảm nhận của mình về điệu múa.
 
Nhưng dưới yêu cầu của Bạch Thư Ý, cô nhất định phải rũ bỏ cách múa được coi là “nghiệp dư” trong quá khứ đi, thực hiện mỗi một động tác theo yêu cầu của tính quy phạm.
 
Ôn Luân cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều.
 
...
 
Đương nhiên, trừ Khương Vũ và Ôn Luân ra, những học sinh khác cũng không hề lơ là.
 
Buổi biểu diễn tổng kết khóa tập huấn cuối cùng, liên quan trực tiếp đến việc bình xét cấp bậc lớp vào Esmela chính thức của bọn họ.
 

Ai chẳng hy vọng được vào lớp ABC, đảm nhận vai chính yếu có tên trên sân khấu. Thế là, học sinh các lớp CDE ra sức chen lên trên. Mà học sinh các lớp ABC, dĩ nhiên cũng phải cố gắng giữ vững vị trí của mình.
 
Quan trọng hơn là, nếu số điểm trong buổi biểu diễn tổng kết khóa tập huấn không đạt, thì sẽ bị trực tiếp cho thôi học!
 
Mọi người chen nhau vỡ đầu để vào được Esmela, khóa tập huấn vừa kết thúc đã bị cho thôi học, chuyện này cũng thê thảm quá rồi.
 
Cho nên quãng thời gian này, ai cũng dốc hết sức lực, mỗi ngày đều luyện múa ở phòng múa đến tận khuya, lê cơ thể rã rời về ký túc xá, đặt đầu xuống gối liền ngủ tít, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, lại phải đi tập luyện.
 
Cuối cùng Khương Vũ cũng hiểu ra, vì sao Esmela có thể trở thành ngưỡng cửa cao nhất trong số các học viện múa ba lê trong nước.
 
Chế độ đào thải cạnh tranh khốc liệt, khiến học sinh nơi đây nhất định phải nỗ lực vươn lên.
 
Xét thấy tình trạng này, trung tâm hoạt động của Esmela đã tổ chức một buổi tiệc giải khuây, cho các học sinh được nghỉ ngơi thư giãn.
 
Học sinh có thể mời người thân bạn bè hoặc người yêu đến tham gia buổi tiệc này. Đồ ăn và thức uống được cung cấp miễn phí không giới hạn. Mọi người có thể thỏa sức bung xõa thư giãn trong buổi tiệc mà không bị quản thúc.
 

Có được cơ hội thư giãn, tất nhiên mọi người rất vui vẻ. Từ chiều Mộc Tử Nhàn và Lâm Miểu đã bắt đầu trang điểm sửa soạn cho mình rồi.
 
“Nghe nói có thể rủ bạn trai đến.”
 
“Không có bạn trai thì phải làm sao?”
 
“Cũng có thể rủ anh chị em trong nhà, hoặc bố mẹ.”
 
“Thôi khỏi, không muốn rủ bọn họ.” Lâm Miểu dứt khoát nói với Mộc Tử Nhàn: “Hai đứa mình cặp kè đi.”
 
“Cậu muốn đi chung với tớ, vậy Khương Vũ thì sao?”
 
“Cậu còn lo lắng cho cô ấy à, chắc chắn cô ấy sẽ rủ bạn trai của mình đi.” Lâm Miểu ngưỡng mộ nhìn Khương Vũ, “Bạn trai cô ấy mà đến thì làm gì còn chỗ cho nam sinh khác.”
 
Khoảng thời gian Cừu Lệ làm thêm ở căng tin, đã hớp hồn không ít cô gái. Dù biết cậu là bạn trai của Khương Vũ, nhưng vẫn có rất nhiều cô nàng nghĩ hết mọi cách, lén lút đưa thư tình, tặng quà cho cậu.
 
Khương Vũ bước ra ngoài ban công, gửi một tin nhắn cho Cừu Lệ: [Bạn trai ơi, tối rảnh không, đến trường một chuyến nhé.]
 
Cừu Lệ đang đọc sách trong thư viện, nhìn thấy tin nhắn, bèn bỏ sách xuống đi đến khu nghỉ ngơi, gọi lại cho Khương Vũ: “Bài tập kỳ nghỉ đông vẫn chưa làm xong, có việc?”
 
Khương Vũ đón lấy ánh nắng ngày đông, giọng nói trở nên biếng nhác: “À, vậy cậu làm bài tập cho xong đi.”
 
“Nói đi.”
 
“Không có gì, chỉ là trung tâm nghệ thuật tổ chức một buổi tiệc khá nhàm chán, cái kiểu người nhà bạn bè đều có thể tham gia ấy, hỏi cậu có hứng thú làm bạn đồng hành của tớ không.”
 
Cừu Lệ đứng bên cửa sổ sát đất, đắm mình trong ánh nắng ấm áp của mùa đông, khóe miệng cong cong, “Tiểu Vũ đang... chủ động hẹn tớ à?”
 
“Thì... cậu cũng biết tỉ lệ nam nữ trong trường bọn tớ chênh lệch nghiêm trọng, bạn thân nhất của tớ đều đã có đôi có cặp hết rồi.”
 
“Vậy bạn đồng môn của cậu, cái người tên là Ôn Luân đó ấy.”
 
“Lần trước chẳng qua tớ chỉ nói mấy câu với Ôn Luân mà người nào đó đã cầm dao rạch tay rồi. Lần này tớ mà còn tham gia buổi tiệc với Ôn Luân, thế chẳng phải người nào đó sẽ tức đến nỗi chặt tay sao?”
 
Cho dù cách nhau bằng điện thoại, dường như Cừu Lệ vẫn có thể nhìn thấy nụ cười tủm tỉm trên khóe môi cô nàng, tâm trạng của cậu cũng trở nên ấm áp dạt dào...
 
“Mấy giờ?”

 
“Tám giờ tối bắt đầu mở tiệc! Cậu đến thì gọi điện cho tớ, tớ ra cửa đón cậu!”
 
Sau khi ngắt máy, sự hào hứng ít ỏi của Khương Vũ lập tức được nâng cao, tham gia vào công cuộc trang điểm thay đồ với hai người Mộc Tử Nhàn và Lâm Miểu.
 
Lâm Miểu nhìn Khương Vũ vui mừng hớn hở kẻ mắt đánh phấn cho mình, thậm chí một người trước giờ chưa từng đánh mắt như cô ấy cũng bắt đầu gắn mi giả cho mình rồi.
 
“Chậc, đúng thật là phụ nữ trang điểm vì người mình yêu mà.”
 
“Không phải như các cậu nghĩ đâu.” Khương Vũ vừa chuốt mi, vừa nói: “Cậu ấy là người rất quan trọng với tớ.”
 
“Chúng tớ đều biết cậu ấy là người rất quan trọng với cậu. Nếu không sáng hôm nọ nhìn thấy Từ Hạng Minh bắt nạt cậu ấy ở trong căng tin, cậu cũng không tức giận như vậy.”
 
Khương Vũ dứt khoát không giải thích nữa.
 
Cô vẫn luôn thầm nhắc nhở mình rằng, Cừu Lệ là đối tượng mà cô thực hiện nhiệm vụ. Mỗi một loạt hành động cô làm, đều là vì giúp cậu ấy, đều là vì chữa lành cậu ấy.
 
Nếu nói thật sự có cảm giác rung động và liêu xiêu, đó cũng là sự đồng cảm và lòng thương xót mãnh liệt sau khi biết được thân thế và hoàn cảnh của cậu. Cô thật sự muốn giúp đỡ cậu.
 
“Bạn trai cậu đúng là cực kỳ cực kỳ cuốn hút.” Lâm Miểu tựa lưng vào cạnh bàn nhỏ, cảm thán: “Mấy ngày gần đây có rất nhiều cô gái tỏ tình, tặng quà cho cậu ấy đấy.”
 
“Thế á?” Khương Vũ bỏ mascara xuống, hỏi Lâm Miểu: “Sao tớ lại không biết?”
 
“Người ta muốn đập chậu cướp hoa của cậu, còn làm chuyện đó trước mặt cậu sao?”
 
“Vậy thì cũng chẳng có miếng đạo đức nào.” Khương Vũ hơi bực bội, “Con gái bây giờ đều bị sao ấy nhỉ, người yêu của người khác mới là người tốt ư?”
 
“Không phải người yêu của người khác tốt, mà là Cừu Lệ tốt.” Mộc Tử Nhàn đứng thay váy trước gương, thong thả nói: “Chưa nói đến cái khác, chỉ nhìn khuôn mặt cũng có thể giết chết cả đám trong một nốt nhạc rồi.”
 
Trong đôi mắt của Khương Vũ phảng phất vẻ ưu tư.
 
Cũng phải, điều kiện bên ngoài của Cừu Lệ đúng là khỏi phải nói, IQ lại cao, trước đây không có cô gái nào theo đuổi cậu, là vì không có ai dám theo đuổi cậu.
 
Khương Vũ kéo cậu, bước từng bước ra khỏi thế giới lạnh lẽo, không còn đối xử tàn bạo với người khác nữa, nhưng cũng không phải vì để cậu trở thành người được cánh con gái yêu thích!
 

Cừu Lệ không phải người bạn trai bình thường, cậu là đối tượng thực hiện nhiệm vụ và người ủy thác của cô, chưa nói đến khoản tiền 300 triệu, mà nhiệm vụ nhất định hoàn thành. Nếu giữa đường bị người ta cản trở, vậy thì toang chắc!
 
Khương Vũ mượn Mộc Tử Nhàn miếng dán kích mí, cẩn thận dán lên mí mắt mình. Lâm Miểu đi đến, lột miếng dán kích mí khó khăn lắm cô mới dán được xuống.
 
“Cậu dán kích mí làm gì, mắt một mí của cậu đã đẹp lắm rồi!”
 
“Cậu đang nói đùa đấy à.”
 
“Trên đời này không phải mắt hai mí mới đẹp, đôi mắt một mí của cậu, cực kỳ có phong thái mỹ nhân phương Đông cổ điển, đây mới là nét đặc biệt của cậu!”
 
Khương Vũ ngắm nghía bản thân mình trong gương, mắt của cô đúng chuẩn mắt đan phượng, mí mắt hẹp dài, xếch dần về phía sau, toát lên một vẻ đẹp cực kỳ cao sang.
 
“Giống tạo hình người mẫu châu Á trên bìa tạp chí lớn của nước ngoài.” Mộc Tử Nhàn bước đến, dán một miếng kích mí lên mí mắt trái của cô, để cô nhìn rồi đối chiếu: “Cậu xem, thoắt cái đã trở nên tầm thường rồi, ai bảo mắt hai mí mới đẹp chứ.”
 
“Mắt hai mí không phải gu thẩm mỹ phổ biến sao?”
 
“Thế thì cậu có thể hỏi bạn trai của cậu xem, nếu cậu ấy nói đẹp, thì chắc chắn đẹp.”
 
Khương Vũ quả quyết gửi cho Cừu Lệ một tin nhắn, hỏi: [Bạn trai ơi, cậu có thấy đôi mắt một mí của tớ đẹp không?”]
 
Cừu Lệ: [Mắt của cậu rất có nét riêng, rất giống một minh tinh.”]
 
Khóe môi Khương Vũ nhếch lên, hả lòng hả dạ hỏi: [Ai thế?]
 
Cừu Lệ: [Quan Vũ.]
 
“...”
 
Khương Vũ: [Cậu nói thật chứ?]
 
Cừu Lệ: [Chỉ là giống thôi.]
 
Khương Vũ: [Giống giống em gái cậu ấy!]
 
Cừu Lệ buông điện thoại xuống, đi đến một trung tâm thương mại trên phố, chuẩn bị chọn cho mình một bộ trang phục thích hợp tham gia buổi tiệc.
 
Nhưng dạo một hồi lâu cũng không chọn được một bộ đồ phù hợp.
 
Từ lời của Khương Vũ, cậu biết yêu cầu của buổi tiệc này nhất định không hề thấp. Một buổi tiệc mà bố mẹ người thân bạn bè của học sinh đều có thể đến tham gia, dĩ nhiên không thể nào là party học sinh tùy tiện thoải mái kia được.
 
Mặc sơ mi và vest mới đủ vẻ vang.
 
Chỉ tiếc là, cậu không hề có đủ tiền để cậu mua được một bộ vest phù hợp với buổi tiệc này.

 
Cậu đứng thật lâu trước cửa tiệm âu phục hàng đặt may cao cấp, nhìn bản thân mình mặc một cây quần áo thể thao trong mặt gương.
 
Cừu Lệ chợt nhận ra, trong thế giới mà nàng thiên nga nhỏ của cậu đang ở, dường như không có chỗ cho cậu dừng chân hay ở lại.
 
Nếu cậu gượng ép đứng bên cạnh cô, sẽ chỉ thấy đường đột, không hề ăn nhập.
 
Phát hiện này khiến tâm trạng vui vẻ ban đầu của cậu nhanh chóng trượt xuống đáy vực.
 
Cậu vốn sinh ra trong một gia đình trí thức khá giả, bố và mẹ đều là nhà nghiên cứu nổi tiếng trong giới học thuật. Cậu chưa bao giờ cảm thấy mình nghèo túng là bao, cũng chưa từng tự ti vì thế giới trần tục này...
 
Mơ mơ hồ hồ sống một cuộc sống vô tri vô giác bao nhiêu năm qua, lúc cậu muốn hòa nhập vào thế giới này một lần nữa thì lại phát hiện, bản thân mình sống dựa vào số tiền học bổng ít ỏi, đúng là nghèo túng.
 
Cậu rút điện thoại ra, gọi điện cho ông chủ sàn đấm bốc ngầm. Vậy nhưng, điện thoại mới đổ chuông một hồi đã bị cậu ấn tắt phăng đi.
 
Cậu đã từng đồng ý với Khương Vũ, sẽ không làm những chuyện kia, khiến bản thân chồng chất vết thương...
 
Không thể làm cô thất vọng nữa.
 
Cừu Lệ đứng rất lâu trước cửa tiệm âu phục hàng đặt may cao cấp, cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Khương Vũ.
 
[Tối không đến đâu.]
 
Tin nhắn vừa được gửi đi, Cừu Lệ đã muốn thu hồi lại.
 
Cậu biết Khương Vũ rất mong chờ buổi tiệc tối nay. Làm bạn trai, đáng lý ra cậu nên tham gia cùng cô ấy, cho dù chỉ có mặt trong giây lát.
 
Đầu ngón tay run lên, cuối cùng vẫn không thu hồi tin nhắn.
 
Khương Vũ gần như trả lời ngay tắp lự: [Vì sao? Không phải đã chốt kèo rồi sao?] 
 
Cừu Lệ tựa vào tường, cảm thấy đầu ngón tay nặng tựa ngàn cân, cậu gõ chữ một cách khó khăn, [Tham gia cái buổi tiệc phèn phèn gì đó, thật ngu ngốc.]
 
Khương Vũ: [...]
 
Bỏ điện thoại xuống, Cừu Lệ xoay người ra khỏi trung tâm thương mại, quay lại thư viện trên phố, vùi mình vào đống sách vở chuyên môn cũ kỹ dày cộp.
 
Thời niên thiếu, gặp được người trong lòng mà mình yêu sâu sắc, thật sự rất khó để thích một cách vẻ vang.
 
Điều duy nhất cậu có thể làm, chính là càng nỗ lực cố gắng hơn nữa. Ít ra, sau này có thể để nàng thiên nga nhỏ sống một cuộc sống tốt đẹp mà vẻ vang.