Hướng Ca đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của Sở Hạ Phàm, sau khi đề nghị chia tay, cô vẫn nhận được tin nhắn và điện thoại của anh ta.
Cô chặn tất cả phương thức liên lạc của Sở Hạ Phàm, Sở Hạ Phàm liền dùng số điện thoại của người khác gọi cho cô hoặc là dùng đủ thể loại phần mềm mạng xã hội để nhắn tin cho cô.
Điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống thường ngày của Hướng Ca.
Mà nhiêu đó còn chưa đủ, lúc cô đang bận trốn tránh Sở Hạ Phàm thì người nhà lại gọi điện thoại tới.
Đầu tiên là Hướng Gia Ninh chế giễu cô bị bạn trai cắm sừng, sau đó là anh trai của Hướng Gia Ninh - Hướng Thịnh Ninh lại gọi điện thoại tới.
Hướng Thịnh Ninh và Hướng Ca không có quan hệ huyết thống, anh ấy được mẹ kế đưa đến khi gả vào nhà họ Hướng, lớn hơn Hướng Ca mười tuổi. Từ nhỏ anh ấy đã nhường nhịn Hướng Ca tất cả mọi thứ, không hề gây sự với cô như những gì Hướng Gia Ninh thường làm.
Vì vậy chỉ cần là chuyện Hướng Thịnh Ninh yêu cầu, Hướng Ca thường sẽ không từ chối.
Nhưng cô thật sự không muốn về nhà, nên đã dùng đủ loại lý do để qua loa lấy lệ.
Không ngờ cuối cùng ba cô - Hướng Hưng Tài lại đích thân gọi điện bảo cô về nhà.
Bất đắc dĩ, Hướng Ca đành phải trở về.
Thật ra kể từ lúc lên đại học, Hướng Ca rất ít khi về nhà, cũng chưa từng lấy một xu của cái nhà này. Chi tiêu trong mấy năm nay của cô, tất cả đều do một tay cô kiếm được.
Từ khi mẹ qua đời, từ khi ba tái hôn, đối với Hướng Ca mà nói, gia đình này đã trở thành một thứ gì đó rất xa lạ.
Cuối tuần, Hướng Ca ngồi xe về nhà.
Vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng Hướng Gia Ninh đang làm nũng với Hướng Hưng Tài: "Ba, tuần trước con thích một cái túi nhưng hơi đắt, ba mua tặng con được không?"
"Được, muốn gì ba cũng mua cho con."
"Ba là người cha tốt nhất trên đời này, con yêu ba nhất!"
Hai cha con vui vẻ hòa thuận, bầu không khí rất ấm áp, Hướng Ca cảm thấy mình như người ngoài cuộc, sự xuất hiện của cô trong cái nhà này là rất thừa thãi.
Cô đã đứng đây một lúc mà vẫn không ai để ý đến mình.
Một lúc lâu sau, cô chủ động cất tiếng: "Ba."
Lúc này Hướng Hưng Tài mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, đáp lại một tiếng cho có lệ: "Về rồi đấy à?"
Hướng Thịnh Ninh đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Hướng Ca đã về thì mỉm cười thân thiết và nói: "Tiểu Ca về rồi đấy à? Anh bảo mẹ làm mấy món em thích ăn, lát nữa nhớ ăn nhiều một chút."
"Vâng." Hướng Ca mỉm cười đáp lại anh ấy.
Hướng Thịnh Ninh và Sở Vân Kiêu cũng tầm tuổi nhau, nhưng anh ấy không có vẻ lão luyện và lạnh lùng như Sở Vân Kiêu, ngược lại còn mang dáng vẻ bình dị và gần gũi hơn rất nhiều.
Đặc biệt là hôm nay anh ấy mặc quần áo ở nhà, cả người thoạt nhìn trẻ hơn năm sáu tuổi, nói là thực tập sinh mới tốt nghiệp cũng không có ai nghi ngờ.
Hướng Thịnh Ninh đánh giá Hướng Ca từ trên xuống dưới một phen: "Gầy đi rồi, một mình ở bên ngoài vất vả lắm đúng không? Thật ra em cũng đâu cần liều mạng như vậy, có chuyện gì thì cứ nói với mọi người, nhà mình không thiếu tiền, lỡ để bản thân mệt ốm ra đấy là không được đâu nhé."
Lần nào Hướng Ca về đến nhà, Hướng Thịnh Ninh cũng nói những lời này
Mà Hướng Hưng Tài cũng đi theo phụ họa.
Nhưng lần này thì không, Hướng Hưng Tài không những không hùa theo mà ngược lại còn bực bội "hừ" một tiếng.
"Mấy năm nay thị trường bất ổn, việc kinh doanh của gia đình không được như trước, lấy đâu ra tiền để không?" Hướng Hưng Tài nói với giọng điệu rất bực tức.
Nhưng vừa rồi ông ấy còn đồng ý mua túi xách hàng hiệu cho Hướng Gia Ninh cơ mà. Sao đến lượt Hướng Ca lại bảo không có tiền để không?
Cũng may Hướng Ca căn bản không nghĩ tới chuyện dựa dẫm vào gia đình nên cũng không thèm quan tâm đến thái độ của Hướng Hưng Tài.
Dáng vẻ không thèm để ý của cô khiến Hướng Hưng Tài nổi giận đùng đùng, ông đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Hướng Ca và hỏi: "Tao hỏi mày, tại sao mày lại chia tay Sở thiếu?"
"Mày biết có bao nhiêu người vì nể mặt cậu ta nên mới làm ăn với nhà chúng ta hay không? Mày làm như thế này là định hại cả gia đình đi uống gió Tây Bắc đấy à?"
Những lời chửi bới của Hướng Hưng Tài đổ ập xuống đầu Hướng Ca, tựa như một chậu nước đá dội từ trên đỉnh đầu xuống.
Hướng Ca lạnh lùng nhìn người đàn ông này: "Ba gọi con về là để nói chuyện này sao?"
Hướng Hưng Tài giận dữ nói: "Tao muốn chửi cho mày tỉnh ra, để mày biết bản thân mình đang ở đâu, không có Sở thiếu, mày chẳng là cái thá gì cả!"
"Vì vậy trong mắt ba, con cũng chỉ là một món đồ để giao dịch thôi sao?"
"Không thế thì tao nuôi mày lớn đến chừng này để làm cái gì?"
Hướng Ca cụp mắt xuống, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay gần như sắp đâm vào trong thịt.
"Bây giờ mày đi tìm Sở thiếu nhận lỗi ngay lập tức, dỗ dành cậu ta cho tử tế vào. Bằng không tao sẽ cắt tiền viện phí thuốc thang của bà ngoại mày, cho bà ấy mau mau xuống dưới đó với mẹ mày!"