Vừa nãy anh không nghĩ sẽ có người bất ngờ lao ra cho nên không né kịp.
Xem ra anh va vào người Hướng Ca rất mạnh.
Hướng Ca khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: "Không phải."
Khóc lóc thút thít như thế rồi mà vẫn nói không phải.
Trong lòng Sở Vân Kiêu khẽ nhói lên như bị ai đó cầm kim đâm vào, cảm giác hơi khó chịu.
"Xin lỗi." Sở Vân Kiêu chủ động xin lỗi.
Hướng Ca cố gắng nhịn khóc đến mức đầu óc căng trướng, bỗng nhiên nghe thấy Sở Vân Kiêu nói xin lỗi thì hoàn toàn trống rỗng.
Cô ngẩng đầu lên, xua tay nói: "Không, không liên quan đến anh* đâu."
*Nguyên văn tác giả dùng từ 您 - nín, biểu thị sự kính trọng và lịch sự, ở đây Hướng Ca dùng từ này để gọi Sở Vân Kiêu để tỏ ý anh là bề trên.
Rõ ràng cô mới là người đυ.ng trúng anh, người nên xin lỗi phải là cô mới đúng.
Thấy cô ngẩng đầu lên, Sở Vân Kiêu mới thấy rõ dáng vẻ của cô lúc này.
Trên mặt cô toàn là nước mắt, trong con ngươi cũng có nước mắt đang chực trào, hai mắt sưng húp lên vì khóc, ngay cả chóp mũi cũng đỏ ửng lên, thoạt nhìn vừa nhếch nhác lại vừa đáng thương.
Hướng Ca ý thức được dáng vẻ của mình bây giờ rất tồi tệ liền hoảng loạn giơ tay lau nước mắt.
Đột nhiên, một chiếc khăn tay sạch sẽ xuất hiện ngay trước mắt.
Bên rìa chiếc khăn là một bàn tay đẹp mắt với các khớp xương gồ lên rõ ràng.
Hướng Ca không khỏi ngẩn người.
"Lau bằng cái này." Giọng điệu của người đàn ông rất vững vàng, không hề có ý ghét bỏ.
"Không cần đâu." Hướng Ca không cầm lấy.
Chiếc khăn tay này trông rất đắt tiền, dùng nó để lau nước mắt cho cô thì quá là không phù hợp.
Sở Vân Kiêu nhìn cô chăm chú, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, sau đó trực tiếp giơ khăn lên lau nước mắt cho Hướng Ca.
Hành động đột ngột này là điều Hướng Ca nằm mơ cũng không ngờ được.
Động tác của anh rất nhẹ, vải khăn mềm mại chạm vào da mặt cũng rất thoải mái.
Hướng Ca sửng sốt, cả người đứng im như trời trồng, hai mắt mở to nhìn Sở Vân Kiêu không chớp.
Mãi cho đến khi Sở Vân Kiêu lau sạch nước mắt trên mặt cô rồi hạ tay xuống thì Hướng Ca mới bắt đầu hoàn hồn.
"Khăn... khăn tay bị bẩn rồi." Hướng Ca ăn nói lắp bắp.
Sau đó đưa cho Hướng Ca: "Giặt sạch rồi trả lại cho tôi."
"Hả?"
"Chiếc khăn tay này rất quan trọng với tôi, hy vọng cô có thể trả cho tôi càng sớm càng tốt."
Hướng Ca chớp mắt, cuối cùng cũng nghe hiểu lời Sở Vân Kiêu nói, cô vội vàng gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ trả lại nó cho anh."
Sở Vân Kiêu tỏ vẻ lạnh nhạt: "Ừ."
Giang Khâm đứng bên cạnh không khỏi len lén giơ ngón cái.
Là ai nói Sở Vân Kiêu không hiểu phong tình? Anh chỉ chưa gặp đúng người thôi!
Đấy, rõ rành rành ra đây này. Đứng trước mặt Hướng Ca cũng lắm trò nhiều cách lắm chứ có phải đùa đâu. Còn cao tay hơn cách anh ấy bảo Hướng Ca trả lại chăn lông lần trước nhiều, ít nhất cũng hẹn được thời gian cụ thể.
Giang Khâm đảo mắt, nghĩ thầm phải giúp Sở Vân Kiêu một tay mới được.
Anh ấy hỏi Hướng Ca: "Hướng tiểu thư đã ăn cơm chưa? Bác sĩ dặn tôi phải trông chừng Sở tổng ăn cơm đầy đủ, nhưng bây giờ tôi lại có việc phải về công ty một chuyến. Cô có thể giúp tôi một việc, thay tôi trông chừng Sở tổng ăn cơm được không?"
Anh ấy cũng đâu có lừa gạt ai, đúng là bác sĩ có dặn Sở Vân Kiêu phải ăn cơm đầy đủ thật mà.
Hướng Ca bỏ khăn tay vào túi, nghi hoặc nói: "Anh không khỏe ạ?"