Mộng Ước

Chương 17: Nắm Tay Đến Tê Dại



Bàn tay đang đeo khẩu trang của Hướng Ca lập tức khựng lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại tháo khẩu trang ra.

"Cảm giác... hơi ngột ngạt." Cô tự nói một mình rồi bỏ khẩu trang vào trong túi.

Nói xong, cô liếʍ môi dưới, chột dạ liếc nhìn Sở Vân Kiêu trong gương. Không biết liệu anh có nghĩ cô đang cố tình giải thích không nhỉ?

Cũng may đối phương vẫn luôn nhìn về phía bảng điện tử trong thang máy, không để ý tới cô.

Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm, cụp mắt xuống.

Gần như ngay lúc cô thở phào, Sở Vân Kiêu cũng rũ mắt xuống.

Anh vẫn luôn chú ý đến cô nên vừa rồi cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Hướng Ca khi cô chột dạ, chỉ là khi cô liếc mắt nhìn qua thì anh đã kịp nhìn sang chỗ khác.

Lại nhìn chóp mũi phiếm hồng của cô, Sở Vân Kiêu nhếch môi cười mỉm.

Đúng là rất đáng yêu!

Thang máy dừng lại mấy lần, lục tục có người tiến vào, Hướng Ca đang đứng ở vị trí gần cửa liền bị người ta chen chúc đẩy vào tận góc trong cùng.

Dáng người cô nhỏ nhắn, bị mọi người chen lấn xô đẩy cũng quen rồi. Chỉ là không biết Sở Vân Kiêu có chấp nhận được tình trạng hỗn loạn này hay không?

Cô chật vật ngẩng đầu để tìm kiếm bóng dáng của Sở Vân Kiêu.

Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh, hô hấp của cô thoáng dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Không biết Sở Vân Kiêu đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, anh cũng bị người ta chen lấn xô đẩy nhưng trên mặt không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.

Anh hơi nghiêng người, vươn tay trái chắn trước mặt Hướng Ca.



Có cánh tay chắc khỏe ngăn cản nên đám người phía trước không tiếp tục dồn về phía sau nữa, để lại cho Hướng Ca một không gian nho nhỏ.

Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sở Vân Kiêu với ánh mắt đầy cảm kích.

Sở Vân Kiêu khẽ gật đầu, ý là cô không cần khách sáo.

Cuối cùng thang máy cũng xuống đến lầu một, đoàn người lại bắt đầu chen nhau ra ngoài, những người đứng chờ ngoài cửa cũng chuẩn bị tiến vào.

"Đi thôi." Hướng Ca giữ chặt tay Sở Vân Kiêu, vội vàng dẫn anh ra ngoài.

Nếu chậm một chút thì e là sẽ bị người bên ngoài dồn vào trong mất.

Sở Vân Kiêu cứ để mặc Hướng Ca kéo mình đi như thế, tay cô rất mềm nhưng cũng hơi lành lạnh. Khi cô chạm vào mu bàn tay của anh, cảm giác tê tê như bị điện giật quét qua toàn bộ cơ thể.

Cảm giác này thật tuyệt vời, nhưng cũng khá xa lạ.

"Ăn canh gà hầm dạ dày heo nhé?" Hướng Ca đề nghị.

Với tình hình kinh tế hiện tại của mình, cô không thể mời Sở Vân Kiêu đến nhà hàng cao cấp, hơn nữa dạ dày Sở Vân Kiêu không khỏe nên phải chú ý vấn đề ăn uống, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có canh gà hầm dạ dày heo là thích hợp nhất.

"Nghe lời cô." Tầm mắt Sở Vân Kiêu vẫn rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt nhau, giọng điệu bình thản.

Hướng Ca nhìn theo ánh mắt của anh, bây giờ mới giật mình nhận ra cô còn đang dắt tay người ta.

Hai má cô nóng bừng lên, hoảng loạn buông tay ra.

"Xin lỗi, tôi không chú ý." Cô vội vàng giải thích.