"Anh không biết gì sao? Có thể đặt hàng qua app mà." Hướng Ca chỉ vào mã chương trình trên bảng hiệu trước cửa hàng.
Nhìn sắc mặt Sở Hạ Phàm cứng đờ, Hướng Ca lại nói: "Người nào lao vào đó chen chúc mới là đồ ngốc."
Cô vừa dứt lời, giọng nói của Lâm Thanh Cách liền vang lên.
"Em không chen vào được. Hạ Phàm, anh mau tới giúp em đi."
Giọng nói của Lâm Thanh Cách mang theo vẻ ảo não và hờn dỗi, nũng nịu nghe phát buồn nôn. Hướng Ca nghe xong mà nổi hết cả da gà.
Sở Hạ Phàm phát hoảng: "Em nghe anh giải thích đã. Tiểu Cách bị thương nên anh đưa cô ấy tới bệnh viện, sau đó ra ngoài ăn cơm... Anh và cô ta không có gì hết, thật đấy!"
"Ờ." Hướng Ca không hứng thú với chuyện này lắm.
"Cô chính là Hướng Ca đúng không?" Lâm Thanh Cách đã đi tới đứng cạnh Sở Hạ Phàm, tươi cười hỏi.
Cô ta thản nhiên ôm lấy cánh tay Sở Hạ Phàm: "Tôi thường nghe Hạ Phàm nhắc đến cô, thỉnh thoảng còn thấy anh ấy nằm mơ gọi tên cô nữa. Cô thực sự rất quan trọng với anh ấy, tuyệt đối đừng vì sự xuất hiện của tôi mà hiểu lầm anh ấy. Giữa tôi và Hạ Phàm thật sự không có gì hết. Nếu cô không thích tôi, vậy tôi có thể chuyển ra ngoài, chỉ cần hai người làm lành là được."
Lâm Thanh Cách nói một lèo, nghe thì có vẻ như đang tác hợp cho hai người, nhưng nếu nghe kỹ sẽ phát hiện có gì đó sai sai.
Biết cả người ta nằm mơ nói những gì rồi mà vẫn gọi là "không có gì"?
Sở Hạ Phàm càng hoảng loạn hơn: "Tiểu Ca, em đừng hiểu lầm, Tiểu Cách chưa tìm được nhà nên anh mới cho cô ấy ở nhờ. Cô ấy không có bạn bè ở Tây Thành, bây giờ dọn ra ngoài sẽ rất dễ gặp người xấu."
"Vậy anh cứ để cô ta ở lại nhà anh đi." Hướng Ca thản nhiên nói.
"Em không giận sao?" Sở Hạ Phàm rất kinh ngạc.
Ngay cả Lâm Thanh Cách cũng không ngờ Hướng Ca sẽ trả lời như vậy, cô ta chỉ chờ Hướng Ca nổi giận, đến lúc đó chính mình sẽ giả bộ đáng thương, giành lấy sự thương xót của Sở Hạ Phàm.
Hệ thống gọi đến số của Hướng Ca, cô cúi đầu mở danh mục nhận đơn.
"Giận cái gì?" Cô nhún vai, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: "Chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh muốn cho ai ở nhờ là việc của anh."
Nói xong, cô nghiêng người làm tư thế xin cho qua: "Phiền hai người nhường đường, tôi muốn vào trong lấy trà sữa."
Trong lúc kinh ngạc, Sở Hạ Phàm vô thức nghiêng người nhường đường cho cô.
Nhìn bóng lưng thản nhiên của Hướng Ca, sự không cam lòng dấy lên như thủy triều.
"Hướng Ca!" Sở Hạ Phàm tức giận quát ầm lên.
Tất cả mọi người ở đây đều bị tiếng quát của anh làm cho giật mình, ai nấy đều nhìn Sở Hạ Phàm bằng ánh mắt kỳ quái.
Ánh mắt của đám người này khiến sự không cam lòng của Sở Hạ Phàm biến thành lửa giận, anh ta hùng hổ tiến đến túm lấy cổ tay Hướng Ca: "Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, bây giờ đổi ý mau chóng quay về bên tôi, tôi sẽ không nổi giận với cô."
Hướng Ca chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy.
Cô lại càng cảm thấy may mắn vì đã kịp thời vạch rõ giới hạn với người này.
"Cơ hội tốt như thế, thôi thì nhường cho người khác đi." Hướng Ca lạnh mặt, bẻ ngón tay Sở Hạ Phàm ra.
Hai mắt Sở Hạ Phàm đỏ ngầu, gắt gao siết chặt cổ tay Hướng Ca không chịu buông.
"A... Sở Hạ Phàm, anh buông ra!" Hướng Ca bị anh ta siết tay đau vô cùng.
"Nói, cô muốn quay lại với tôi!" Sở Hạ Phàm mất đi lý trí.
"Sở Hạ Phàm." Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ trong đám người.
Sở Hạ Phàm lập tức thay đổi sắc mặt.
Tiếp đó, một người đàn ông dáng người cao ngất sải bước đi tới.
Ánh mắt lạnh thấu xương rơi xuống bàn tay đang siết chặt cổ tay Hướng Ca của Sở Hạ Phàm, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, trên người tản ra hơi thở nguy hiểm.
Khi nhìn thấy vết bầm trên cổ tay Hướng Ca, giọng nói của Sở Vân Kiêu lạnh đến cực điểm.