Mọi người đều biết chuyện của gia đình Hướng Ca, cũng biết mục đích Hướng Ca liều mạng tiết kiệm tiền, nên nhiều khi mọi người cũng sẽ lặng lẽ giúp đỡ cô.
Đồng thời, các cô cũng rất thương Hướng Ca.
Hướng Ca nhận được sự quan tâm của bạn cùng phòng, nỗi buồn chất chứa trong lòng cũng vơi bớt đi.
"Ừ. Mình biết rồi." Cô gật đầu.
Ngay sau đó, Tiểu Thu mới để ý đến chiếc Maybach sau lưng Hướng Ca.
Cửa sổ phía sau mở ra, người bên ngoài liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy không gian bên trong.
Gương mặt điển trai góc cạnh rõ ràng của Sở Vân Kiêu đập vào mắt, Tiểu Thu hít ngược vào phổi một hơi.
Cô ấy cố gắng kiềm chế sự kích động, hạ giọng hỏi Hướng Ca: "Anh ấy đưa cậu về à?"
"Ừ."
Tiểu Thu nghĩ đến điều gì đó: "Tại sao anh ấy lại đưa cậu về, không phải là..." Cô ấy nhướng mày, ánh mắt ẩn chứa sự mờ ám.
Đương nhiên Hướng Ca biết Tiểu Thu đang nói gì, cô đập vào tay cô ấy và nói: "Cậu nghĩ đi đâu thế? Người ta là đại lão trong giới kinh doanh đó, sao có thể chỉ biết nghĩ đến chuyện yêu đương chứ?"
"Cũng phải." Tiểu Thu bĩu môi: "Đại lão để ý Lọ Lem, chỉ trong tiểu thuyết mới xuất hiện tình tiết đó thôi."
Hướng Ca hất cằm: "Không phải cậu định đi đến phòng tự học hay sao? Bây giờ không đi là hết chỗ đấy."
Tiểu Thu kinh hô một tiếng, sau đó ôm sách vở bỏ chạy.
Hướng Ca vẫy tay với Sở Vân Kiêu trong xe: "Tôi lên trước đây."
Sở Vân Kiêu khẽ gật đầu, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như vậy.
Ừm... Hướng Ca càng thêm tin tưởng rằng đại lão không có ý với mình.
Ngay khi cô lên đến phòng ký túc xá, chuông báo tin nhắn mới vang lên.
Vân: "Hẹn gặp lại vào ngày mai."
Hướng Ca lấy khăn tay của Sở Vân Kiêu từ trong túi ra, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Hẹn gặp lại vào ngày mai."
Cô lên mạng tra cách giặt khăn tay và chăn lông, thừa dịp trời đang nắng liền giặt rũ sạch sẽ rồi mang ra ngoài phơi khô, ngày mai mới có thể trả lại cho anh.
Kết quả chuông điện thoại lại "tinh" lên mấy tiếng.
Hướng Thịnh Ninh và Hướng Gia Ninh không hổ là anh em ruột, ngay cả nhắn tin mà cũng nhắn cùng một lúc.
Hướng Thịnh Ninh: "Dạo này em thế nào? Vẫn còn giận ba à?"
Hướng Thịnh Ninh: "Thật ra ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, gả vào nhà họ Sở không cần lo cơm áo gạo tiền. Với điều kiện của gia đình họ, Sở Hạ Phàm có tính lăng nhăng cũng là chuyện bình thường, sau này kết hôn rồi sẽ thay đổi thôi."
Hướng Thịnh Ninh: "Nhưng bất kể em đưa ra lựa chọn gì đi nữa thì anh cũng sẽ luôn ủng hộ em."
Đầu ngón tay Hướng Ca nhấp vài cái trong hộp thoại, cuối cùng lại không biết nên nói gì.
Từ nhỏ Hướng Thịnh Ninh đã đối xử rất tốt với cô, ở nhà họ Hướng, người Hướng Ca tin tưởng nhất chính là anh ấy. Nhưng không ngờ ngay cả Hướng Thịnh Ninh mà cũng nói ra được những lời này.
Suy nghĩ một hồi lâu, Hướng Ca gửi cho anh ấy một chữ "được", sau đó không nói chuyện với Hướng Thịnh Ninh nữa.
Lại ấn vào xem tin nhắn của Hướng Gia Ninh, cô ta chuyển cho cô năm vạn.
Hướng Gia Ninh: "Không có gì, chỉ là muốn trải nghiệm cảm giác dùng tiền làm nhục người khác sẽ như thế nào thôi."
Hướng Ca không thèm đọc những tin nhắn phía sau, cô ấn nhận tiền trước.
Hướng Gia Ninh: "Không ngờ ngay cả chị mà cũng có ngày bị cắm sừng, chuyện này có thể khiến tôi vui sướиɠ nửa năm trời ấy chứ, haha."
Hướng Ca gõ một dòng chữ: "Năm vạn không đủ để làm nhục tôi."
Hai giây sau, Hướng Gia Ninh lại chuyển cho cô thêm năm vạn nữa, Hướng Ca ấn nhận tiền không hề đắn đo.
Hướng Ca: "Cảm ơn cô, tôi bị làm nhục rồi."
Sau đó mặc kệ Hướng Gia Ninh nói gì, cô cũng chẳng thèm xem, chẳng thèm trả lời nữa.
Nếu có thể, cô hy vọng sự sỉ nhục này có thể ùn ùn kéo đến.