"Thắng rồi thắng rồi!" Mãi cho đến khi giọng nói mừng rỡ của Hướng Ca vang lên bên tai thì Sở Vân Kiêu mới thu lại đống tâm tư của mình.
Lại nhìn về phía màn hình, anh đã vượt ải thành công, hiện tại có thể rời khỏi Tân Thủ Thôn.
Hướng Ca còn có vẻ kích động hơn anh, cô kéo cánh tay anh rồi nhảy cẩng lên, vui sướиɠ hệt như một đứa trẻ vừa nhận được bằng khen.
Sở Vân Kiêu cũng bị cô vui lây, anh nhếch môi cười rộ lên: "Ừ, thắng rồi."
"Cô giáo Hướng của chúng ta giỏi thật đấy!" Sở Vân Kiêu thay đổi cách xưng hô với Hướng Ca, trong giọng nói mang theo chút sủng nịch không dễ nhận ra.
Hướng Ca được đại lão khen, hai má thoáng ửng đỏ, đưa tay sờ mũi rồi ngượng ngùng nói: "Chỉ là tình cờ trước đây từng chơi game này thôi, giỏi giang gì đâu ạ."
Cô không để ý đến cách xưng hô của Sở Vân Kiêu đối với mình.
"Tôi thấy cô rất giỏi."
"Hihi." Hướng Ca cười ngây ngô: "Anh học cũng rất nhanh."
Tuy anh gà nhưng khả năng tiếp thu rất cao, có thể ghi nhớ tất cả cứ điểm quan trọng.
Đối với một người làm tổng giám đốc hàng ngày xử lý trăm công nghìn việc mà nói, như vậy đã là rất giỏi rồi.
Sở Vân Kiêu cười nhạt: "Bây giờ giữa chúng ta là quan hệ cô trò, cô không cần gọi tôi bằng "anh"* nữa, gọi như thế nghe rất xa cách."
*Chữ "anh" ở đây là từ 您 - nín, mang ý nghĩa trang trọng khách sáo, thường dùng để gọi người bề trên.
"Như vậy không hay lắm đâu?" Hướng Ca hơi giật mình, dù sao đối phương cũng lớn hơn mình, cái gì cần lễ phép thì vẫn phải tuân theo chứ.
"Vậy tôi cũng gọi cô là "cô"* nhé?" Sở Vân Kiêu hỏi ngược lại.
*Chữ "anh" và "cô" ở đây đều là từ 您 - nín, mang ý nghĩa trang trọng khách sáo, thường dùng để gọi người bề trên.
Hướng Ca vội vàng xua tay: "Không được không được!"
Sở Vân Kiêu: "Vậy cả hai chúng ta đều không được gọi như vậy nữa."
Hướng Ca đành phải thỏa hiệp: "Được rồi."
Ý cười trên mặt Sở Vân Kiêu càng rõ nét hơn: "Cảm ơn cô giáo Hướng."
Hai người lại thêm mấy ván game nữa, dưới sự dẫn dắt của Hướng Ca, Sở Vân Kiêu vượt ải Tân Thủ Thôn, liên tục thăng mấy cấp.
Bất tri bất giác sắc trời đã sẩm tối, Sở Vân Kiêu đề nghị hai người cùng đi ăn cơm.
"Không cần đâu." Hướng Ca khéo léo từ chối: "Tôi phải về có việc, để lần sau đi."
Cô còn phải về ký túc xá viết bản thảo, sau khi chia tay Sở Hạ Phàm, cô không nhận được phương án thiết kế nào nữa nên chỉ có thể dựa vào việc viết bản thảo để kiếm tiền sinh hoạt, vì vậy phải đảm bảo cập nhật bài mới mỗi ngày.
Ánh mắt Sở Vân Kiêu tối sầm lại, trong lòng có chút mất mát thoảng qua.
Nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: "Tôi đưa cô về."
Anh nói rồi chống tay lên thành ghế định đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.
Hướng Ca vội vàng ngăn anh lại: "Tôi tự gọi xe về được rồi."
Sao cô có thể để một người bận rộn như anh đưa cô về được chứ?
Sở Vân Kiêu mím môi: "Bởi vì tôi có liên quan đến Sở Hạ Phàm?"
Anh là chú của Sở Hạ Phàm, hiện giờ Hướng Ca đã chia tay Sở Hạ Phàm nên chắc chắn cô không muốn qua lại với những người có liên quan.
Hoặc là ngại quan hệ giữa anh và Sở Hạ Phàm nên không muốn thân thiết với anh.
Ánh mắt ảm đạm của anh khiến Hướng Ca khó chịu, cô vội vàng giải thích: "Không phải, tuy anh là chú của anh ta, nhưng hai người là hai cá thể độc lập, tôi sẽ không vì anh ta mà xa lánh anh."
Cô nói nhanh đến nỗi mặt mũi đỏ ửng lên. Hai gò má phiếm hồng và nét mặt khẩn trương khiến cô thoạt nhìn vừa ngây thơ vừa xinh đẹp động lòng người.
"Thời gian của anh nên dùng cho công việc mới phải, hơn nữa... xe của anh hút mắt quá."
Chiếc Maybach đã từng xuất hiện ở trường hai lần, và Hướng Ca cũng từng xuất hiện trong hai bài đăng trên diễn đàn trường.
Nếu hôm đó Sở Vân Kiêu không xuất hiện ở trường, sau đó nói rõ quan hệ giữa anh và Hướng Ca thì có lẽ là đủ thể loại tin đồn với nội dung "Hướng Ca được đại gia bao nuôi" đã bay rợp trời từ lâu rồi.
Chỉ có điều, mặc dù tất cả mọi người đều đã biết thân phận của anh, nhưng vẫn sẽ có người thấy ngứa mắt.
Nếu chiếc Maybach này thường xuyên xuất hiện ở tầng dưới ký túc xá, vậy nó chắc chắn sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.
Thấy Sở Vân Kiêu chậm rãi gật đầu, Hướng Ca cứ nghĩ rằng anh đã hiểu.
"Đổi xe khác thì sao?" Sở Vân Kiêu lại hỏi.
Hướng Ca: "..."
Xem ra là vẫn chưa hiểu.
"Đùa thôi." Sở Vân Kiêu cong môi cười.
Số lần anh nở nụ cười ngày hôm nay còn nhiều hơn so với cả một năm trước.
"Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cô khó xử." Sở Vân Kiêu trầm giọng nói.
Nghe vậy, Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười thoải mái: "Tôi tin anh."