Ấn tượng của Hướng Ca đối với Lâm Thanh Cách ngày hôm qua là một cô gái điềm đạm đáng yêu.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt cô lúc này trái ngược hoàn toàn với hình ảnh "điềm đạm đáng yêu". Hôm qua, ánh mắt hùng hỗ dọa người, khí thế hồng hách ác liệt.
Hướng Ca biết con người trên đời đều có hai mặt, nhưng lại không ngờ còn có người có thể diễn đến mức tỉnh tế như vậy.
Nhìn Lâm Thanh Cách đứng trước mặt mình, Hướng Ca cụp mắt lại hỏi: "Cô muốn nói chuyện gì?"
Trực giác nói cho cô biết Lâm Thanh Cách đến đây để thị uy.
Nhưng hiện giờ cô đã không còn bất cứ tình cảm gì với Sở Hạ Phàm, hơn nữa cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ta, cho dù Lâm Thanh Cách dùng lời lẽ gì đề nói khích thì cô cũng sẽ không phản ứng lại.
Hoàn cảnh gia đình khiển Hướng Ca luôn khao khát được quý trọng, được yêu thương. Vì vậy một khi có người đối xử tốt với cô, cô sẽ sẵn sàng trả lại gấp trăm gấp nghìn lần.
Năm đó khi mẹ kế vừa bước chân vào nhà họ Hướng, bà ta chăm sóc yêu chiều cô hết mực, suýt nữa cô đã tin rằng mình lại có một mái nhà.
Mãi đến sau này mới nhận ra, người ta làm vậy chỉ vì muốn lợi dụng cô đề đứng vững ở nhà họ Hướng, trước mặt yêu thương chiều chuộng, nhưng sau lưng lại nghĩ đủ mọi cách khiến cô bị mọi người chán ghét.
Trải nghiệm này khiến Hướng Ca học được cách cư xử dứt khoát trong vấn đề tình cảm, một khi tình cảm của đối phương dành cho cô không còn đơn thuần, cô sẽ cắt đứt sạch sẽ, tuyệt đối không đề mình chịu tồn thương.
Vì vậy, nếu Lâm Thanh Cách đến đây vì muốn nhìn thấy Hướng Ca bẽ mặt thì e là không có hy vọng.
Lâm Thanh Cách ghét nhất là dáng vẻ dửng dưng, không quan tâm đến bắt cứ chuyện gì của Hướng Ca, cô làm vậy sẽ khiến cô ta không còn là người thắng cuộc, mà đáng thương như một kẻ ăn mày.
Không phải cô ta giành được Sở Hạ Phàm từ tay Hướng Ca, mà là Hướng Ca không cần nữa mới vứt lại cho cô ta.
Lâm Thanh Cách nghiền răng nghiền lợi, ánh mắt sắc bén: "Thật ra trước khi qua lại với cô, người Hạ Phàm thích là tôi. Khi đó giữa chúng tôi có trở ngại, có lẽ anh ấy nghĩ mình không thể có được tôi nên mới lựa chọn cô."
"Ờ." Hướng Ca khoanh tay trước ngực, nội tâm không hề gợn sóng: "Thì sao? Bây giờ giữa hai người không còn trở ngại nữa à?"
Lâm Thanh Cách bị hỏi một câu liền cứng họng, nghĩ đến ba mẹ Sở Hạ Phàm vân luôn cực lực phân đối mối quan hệ này, trong lòng nghẹn đến phát hoảng. Nhưng cô ta vân quyết giữ thái độ của người chiến thắng: "Trở ngại đó sẽ biến mắt sớm thôi."
Cô ta đưa tay vuốt ve bụng của mình và mim cười đắc ý: "Tôi đang mang thai con của anh ấy."
Nghe vậy, sắc mặt của Hướng Ca mới có dao động.
Ha, cái tên tra nam này cũng giỏi quá nhi? Mới vừa nãy còn thủ thi nói nhớ cô đến mức không ngủ được, chớp mắt cái đã có con luôn rồi.
Có mà bận công tác trên giường đến mức không ngủ được ấy?
Mấy con lừa trong đội sinh sản cũng không liều mạng như vậy.
Mắt thấy sắc mặt Hướng Ca thoáng thay đôi, Lâm Thanh Cách tưởng rằng rốt cuộc lời nói của mình cũng có tác dụng, trong lòng càng thêm đắc ý.
"Hạ Phàm là một người đàn ông có trách nhiệm, hiện giờ anh ấy quần quýt không buông, không phải bởi vì anh ấy còn tình cảm với cô, mà là xuất phát từ trách nhiệm của một người bạn trai nên mới đề tâm đến cô. Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, anh ấy còn phải gánh vác một trách nhiệm khác."
"Hôm nay tôi đến đây là đề khuyên cô đừng ôm mơ tưởng hão huyền nữa, mong sau này cô tránh xa anh ấy ra."
Lúc này Hướng Ca còn chưa kịp phản ứng, mà Tiểu Thu đứng bên cạnh đã khiếp sợ đến mức câm nín.
Cô ấy nghĩ nhất định là do mình vân đang đi học, chưa bước chân ra đời nên kiến thức còn nhiều hạn chế, chưa từng thấy người nào không biết xấu hồ như vậy.
Cô ấy nói thăng: "Chị gái này, tôi nghĩ chị nên mang những lời này về nói với ba của đứa bé trong bụng chị ấy, là anh ta không biết xấu hỗ cứ quần lấy Tiểu Ca nhà chúng tôi, người nên tránh xa là anh ta mới phải."
"Còn nữa, phụ nữ mang thai thì nên ở nhà dưỡng thai cho cần thận, đừng chạy khắp nơi như thế. Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy."