Cổ họng Sở Vân Kiêu hơi nóng lên, phải nới lỏng cà vạt ra hắn mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Anh đặt cây bút trên tay xuống, giọng nói đầy vẻ hứng thú: “Mở loa ngoài đi.”
Hướng Ca không hề suy nghĩ, lập tức làm theo lời Sở Vân Kiêu nói.
Sau khi mở loa ngoài, giọng nói của Sở Vân Kiêu trở nên cực kỳ rõ ràng.
Thanh âm vốn trầm thấp dễ nghe, cách một chiếc điện thoại càng thêm mấy phần từ tính mê người.
Cho dù Hướng Ca đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng cũng suýt bị mê hoặc.
Sở Vân Kiêu: “ Lần đầu tiên nhìn thấy em là anh đã động lòng rồi, mấy năm nay hình ảnh của em cứ lởn vởn trong tâm trí anh mãi không quên được. Hiện giờ khó khăn lắm mới được ở bên em, đương nhiên là không nỡ xa em rồi.”
Anh nói rất chậm, từng chữ phát ra cực kỳ rõ ràng, cả ba người ở đây đều nghe không thiếu một chữ nào.
Nếu không phải Hướng Ca biết hai người đang diễn kịch thì chắc cô sẽ tin đây là thật mất.
Sở Vân Kiêu, anh ta nhập vai quá rồi đấy, rất có tiềm năng làm ảnh đế nha.
Hướng Ca nhướng mày nhìn Lâm Thanh Cách: “Cô nghe thấy chưa? Tôi đã có bạn trai rồi, hơn nữa anh ấy còn tốt hơn Sở Hạ Phàm gấp trăm ngàn lần, đây mới là tâm can bảo bối của tôi.”
Lâm Thanh Cách tuy không muốn tin, nhưng dù sao cô ta đến đây với tâm thế nhìn Hướng Ca bị mất mặt, nhưng giọng nói của người đàn ông qua điện thoại thật sự rất rõ ràng.
Sự ghen tuông không tên dấy lên trong lòng, cuối cùng chỉ có thể cố gắng gượng cười: “Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc.”
“Chúng tôi cũng chúc cô mãi mãi hòa hợp, cùng nhau sống tới bách niên giai lão.” Hướng Ca nhếch môi nói.
Hướng Ca đã đưa ra bằng chứng, Lâm Thanh Cách không có lý do gì đề tiếp tục ở lại đây làm loạn, chỉ đành âm trầm hậm hực rời đi
Đợi cô ta đi khỏi, Hướng Ca thờ phào nhẹ nhõm một hơi dài, sau đó nói với người trong điện thoại: "Cảm ơn anh đã giúp tôi một việc lớn."
Sở Vân Kiêu ở đầu dây bên kia nhắm mắt thả lỏng: "Không có gì, tiện tay giúp đỡ thôi."
Hướng Ca nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, biết công việc của anh rất bận rộn nên không dám nói chuyện quá lâu.
Cô tắt chế độ loa ngoài rồi đưa điện thoại lên tai: "Tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm, anh cũng nhớ ăn cơm đúng giờ nhé!"
"Ừ." Người đàn ông lười biếng đáp lại một tiếng, tiếp đó lại nói thêm một câu: "Giọng nói vừa nãy cũng rất hay."
Cảng khiến cho người ta không kịp đề phòng, không cần thận đã nói ra lời thật lòng.
Hướng Ca cười bối rối nói: "Diễn kịch thôi mà."
Sau này cô tuyệt đồi sẽ không nói chuyện với cái giọng nũng nịu đó nữa, ghê chết đi được.
Cô chỉ nghĩ đến sự ngại ngùng vừa nãy, hoàn toàn không đề ý đến những lời thật lòng của Sở Vân Kiêu.
Chỉ là cô thấy rất thần kỳ, không ngờ một người như anh mà cũng biết nói những lời sền súa như vậy.
Sở Vân Kiêu khẽ bật cười: "Diễn giỏi đấy cô gái."
Hướng Ca cười nói: "Cũng như anh vậy thôi."
Hai người nói với nhau thêm vài câu, sau đó cúp máy.
Tiểu Thu đứng bên cạnh tỏ ra vô cùng kinh ngạc: "Anh ấy không phải là..."
Người đã từng đưa Hướng Ca về trường mấy lần, chủ nhân của chiếc Maybach sang trọng đó.
Thấy Tiểu Thu lại sắp suy nghĩ theo hướng không bình thường, Hướng Ca vội vàng ôm lấy cánh tay cô ấy: "Đừng nghĩ lung tung đấy. Chuyện này nói ra dài lắm, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói."
Mà Sở Vân Kiêu ở bên kia, sau khi cúp máy đã mở mắt ra, trong đôi mắt mệt mỏi ánh lên tia sáng lắp lánh.
Dường như anh đang hồi tưởng lại cuộc đồi thoại vừa rồi, khóe miệng cong cong, tràn ngập ý cười.
Một lúc lâu sau mới thu hồi suy nghĩ, nhìn tập văn kiện trước mặt, dứt khoát đóng lại. Sau đó tắt máy tính, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Giang Khâm ở lại tăng ca thấy Sở Vân Kiêu đi ra, não bộ nhanh chóng vận hành nghĩ xem có phải mình vừa làm sai chuyện gì không, có phải Sở tổng ra ngoài đề dạy dỗ mình một trận hay không.
Tiếc là nghĩ mãi vấn nghĩ không ra, nhất thời sợ tới mức sau lưng cảm giác ớn lạnh.
Sở Vân Kiêu liếc Giang Khâm một cái, lơ đãng vẫy tay gọi anh ta đi đến.