Kể cả anh có bảo cô đến làm thủ tục nhậm chức ngay bây giờ thì cô cũng không có vấn đề gì hết.
Sở Vân Kiêu bật cười: "Hẹn gặp lại vào thứ Hai."
Hướng Ca nhếch môi: "Hẹn gặp lại vào thứ Hai."
Trong phòng làm việc, giám đốc nhân sự thấy Sở Vân Kiêu gọi điện thoại xong đi ra thì dè dặt đưa mắt nhìn anh.
"Sở tổng, tôi có thể đi được chưa?"
Thành thật mà nói, không phải ai cũng có thể ở lại phòng làm việc của tổng giám đốc. Giám đốc nhân sự đứng ở đây hơn mười phút mà cảm giác cứ như trải qua cả một thập kỷ.
Thời gian quá dài, quá giày vò. Anh ta sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Sở Vân Kiêu giương mắt nhìn anh ta, nét mặt hoàn toàn trái ngược với vẻ ôn hòa lúc nói chuyện điện thoại, ánh mắt còn mang theo hơi lạnh lùng nhìn nhân viên của mình mà trả lời.
"Ừ." Sở Vân Kiêu gật đầu.
Giám đốc nhân sự như trút được gánh nặng, bờ vai thẳng tắp lập tức sụp xuống, sau đó vội vàng lao ra khỏi phòng làm việc, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Anh ta vô tình gặp được Giang Khâm ở bên ngoài, không nhịn được kêu ca mấy câu: "Nếu tổng giám đốc đã quyết định tuyển Hướng Ca vào làm, còn tự mình gọi điện thông báo thì tại sao còn bắt tôi nói chuyện với cô ấy?"
Trọng điểm là nói xong lại không cho anh ta gửi tin nhắn trả lời, không phải đùa giỡn kiểu lưu manh thì là gì?
Còn nói cái gì máy tính tự nhiên bị hỏng nữa chứ, đến học sinh tiểu học cũng không tin cái lý do nhảm nhí này.
Nghe giám đốc nhân sự than vãn xong, Giang Khâm nở nụ cười đầy ý tứ sâu xa, sau đó ghé vào tai anh ta nói thầm: "Tổng giám đốc bảo anh làm gì thì cứ làm y như thế, đừng hỏi nhiều."
Đợi khi nào có phu nhân tổng giám đốc thì anh chính là công thần.
Giám đốc nhân sự hiểu mà như không hiểu, chậm chạp gật đầu: "Có lý."
"Quay về chuẩn bị công tác nghênh đón nhân viên mới đi, nhất định phải khiến cô ấy cảm thấy Vân Dật là một gia đình ấm áp." Giang Khâm vỗ vai giám đốc.