Lúc đó trong ký túc xá chỉ còn lại hai người bọn họ, thời gian ở bên nhau không còn nhiều nên hai người quyết định nằm chen chúc trên một chiếc giường.
"Này!" Tiểu Thu chọc vào thắt lưng Hướng Ca một cái: "Cậu có cảm thấy cuộc điện thoại của Sở Vân Kiêu đã mang đến may mắn cho cậu không?"
Trước đó, Hướng Ca không tìm được việc làm, căn nhà ngoại ô cũng bị ép giá.
Tiếp đó Sở Vân Kiêu đích thân gọi điện thông báo Hướng Ca được nhận vào công ty, không lâu sau bên môi giới liên lạc lại, nói là có người đồng ý mua nhà của cô, hơn nữa còn bằng lòng ra giá cao.
Hướng Ca nghiêng người, ngáp một cái rồi nói: "Tại sao không phải khối vàng là mình đây cuối cùng cũng đến lúc tỏa sáng, cho nên vận may mới ùn ùn kéo đến?"
Ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng trong lòng lại bất giác nghĩ tới Sở Vân Kiêu.
Không thể phủ nhận rằng cuộc điện thoại của Sở Vân Kiêu đã quét sạch lớp sương mù trong lòng cô, khiến cho những ngày tiếp theo trở nên tốt đẹp hơn.
Tiểu Thu cũng ngáp theo: "Kể cả như vậy thì cũng là anh ấy phát hiện ra ánh sáng của cậu."
Hướng Ca lau đi những giọt nước mắt chảy ra vì cái ngáp vừa rồi, bĩu môi nói: "Thế thì sao?"
"Vì thế, mình thấy cậu và anh ấy rất xứng đôi."
Nghe Tiểu Thu nói vậy, Hướng Ca kinh ngạc suýt thì ngã xuống giường: "Anh ấy là chú của Sở Hạ Phàm đó!"
Tiểu Thu: "Nhưng cậu và Sở Hạ Phàm đã chia tay rồi còn gì, mọi người đều là người trưởng thành, trai gái yêu nhau là tự do của mỗi người, chả có vấn đề gì!"