Hướng Ca chính là nữ thần được cả trường công nhận, biết bao chàng trai đổ xô vào tán tỉnh nhưng suốt ba năm nay, cô chỉ chung thủy với một mình Sở Hạ Phàm, lúc nào cũng chú ý giữ khoảng cách với những chàng trai khác.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy không phải cô dè dặt, mà là cô căn bản không vừa mắt với đám người ở trường.
Người ngồi trên chiếc Maybach tối qua mới có thể lọt vào mắt xanh của cô.
Có vài người trời sinh đã có thành kiến với gái đẹp, Sở Hạ Phàm vừa dứt lời thì bọn họ lập tức nhận định Hướng Ca chính là người nɠɵạı ŧìиɧ, ánh mắt nhìn về phía cô cũng trở nên chán ghét và khinh bỉ hơn.
Hướng Ca đứng thẳng lưng, thoải mái đón nhận ánh mắt chất vấn và khinh thường của đám người xung quanh.
Cô chẳng làm gì sai, tất nhiên sẽ không để tâm đến suy nghĩ của người khác.
"Tại sao chúng ta chia tay chẳng lẽ anh không rõ sao?" Hướng Ca cười khẩy: "Nếu anh muốn gây sự trước mặt mọi người thì được, tôi cũng không ngại nói rõ ngay tại đây."
Trong tay cô có video bằng chứng.
Hơn nữa vừa nãy cô còn nhận được điện thoại của Ứng Bắc.
Ứng Bắc sợ chuyện tối qua sẽ khiến Hướng Ca suy nghĩ nhiều, cho nên anh ta mới định tiếp tục giấu giếm giúp Sở Hạ Phàm. Ai ngờ lại không cẩn thận lỡ miệng, kể hết chuyện Lâm Thanh Cách là bạch nguyệt quang* của Sở Hạ Phàm cho cô nghe.
*Bạch nguyệt quang là một từ thuộc ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, ý chỉ người mà mình yêu thương nhưng lại không thể ở bên cạnh.
Đến tận khi đó Hướng Ca mới biết mấy năm nay cô chỉ là thế thân của Lâm Thanh Cách, nếu không phải người nhà họ Sở phản đối, thì Sở Hạ Phàm đã kết hôn với Lâm Thanh Cách từ lâu rồi.
Tối qua anh ta còn đón Lâm Thanh Cách về nhà qua đêm.
Chuyện đã đến nước này rồi, thế mà Sở Hạ Phàm vẫn không biết mình sai, lại còn mơ mộng hão huyền đánh cô một đòn.
Rõ ràng là dáng dấp và gương mặt của người đàn ông trước mắt vẫn hệt như người trong trí nhớ, nhưng lại khiến cô cảm thấy rất xa lạ.
Hướng Ca chợt cảm thấy may mắn vì mấy năm nay Sở Hạ Phàm luôn lấy lý do bảo vệ cô nên chưa từng làm ra những hành động quá thân mật, nếu không cô sẽ ghê tởm chết mất.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Sở Hạ Phàm lại thường xuyên nóng lạnh bất thường với mình.
Bởi vì anh ta chỉ coi cô là thế thân, một liều thuốc xoa dịu lúc cô đơn trống vắng mà thôi.
Sắc mặt Sở Hạ Phàm lập tức trầm xuống: "Đoạn video kia là hiểu lầm, tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường."
"Bạn bè bình thường mà ôm nhau thắm thiết?"
"Bạn bè bình thường mà hôn nhau không biết trời trăng mây sao gì à?"
"Còn cô thì sao? Cô cũng chỉ là loại con gái lăng loàn lẳиɠ ɭơ, giấu tôi ra ngoài tìm đàn ông mà thôi." Sở Hạ Phàm bị hỏi khó, thẹn quá hóa giận.
Anh ta nhận định Hướng Ca là người không chung thủy.
Hướng Ca ấn huyệt thái dương đang giật lên từng hồi, không khỏi thất vọng vì người đàn ông này.
"Tối hôm qua..."
"Người đưa cô ấy về ký túc xá tối qua là tôi." Một giọng nói trầm ổn có từ tính bỗng vang lên trong đám người.
Ngay lúc đó, bốn phía lập tức yên ắng hẳn.
Mọi người nháo nhác quay đầu nhìn xung quanh, bỗng thấy một người đàn ông lạnh lùng cao quý đang thong thả đi tới.
Người đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, âu phục sang trọng, giày da bóng loáng, bước chân thong thả.
Cặp kính gọng vàng trên sống mũi làm nổi bật hơi thở thanh nhã cấm dục của anh, khiến người ta không thể nào rời mắt.
Dáng vóc của Sở Hạ Phàm đã rất xuất chúng, nhưng so với người đàn ông này thì anh ta còn kém mười vạn tám ngàn dặm.
Người đàn ông đi tới đứng chắn trước mặt Hướng Ca, tấm lưng rộng dài che chở cho cô đứng phía sau.
Khoảnh khắc Sở Hạ Phàm vừa nhìn thấy Sở Vân Kiêu, trên mặt anh ta đã hiện lên vẻ sợ hãi.
Lại nghe Sở Vân Kiêu nói tối qua chính anh là người đưa Hướng Ca về thì sắc mặt lại càng tái hơn.
"Cậu nghĩ tôi có vấn đề gì sao?" Sở Vân Kiêu thản nhiên liếc nhìn Sở Hạ Phàm một cái.
Cái liếc mắt này không giận mà uy, dọa Sở Hạ Phàm sợ đến mức suýt thì quỳ xuống.