Một Cái Bug Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 2: Phụ trợ mạnh nhất (2)



Ánh nắng chói chang chiếu xuống, cây cối tươi tốt, những tảng đá kỳ lạ đan xen với dây leo rậm rạp, tạo thành một địa hình lõm vào trong.

Hoắc Doãn nhanh chóng nhận ra bản thân còn ở trong thung lũng nơi anh gặp phải Cốt Thứ Hoa Đằng, sự phản bội của Quý Minh vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, khiến anh khó lòng chấp nhận được. Hắn ta không chỉ muốn nương nhờ quốc gia khác mà còn muốn mạng của anh.

“Anh đã tỉnh rồi?” Một giọng nói xa lạ nhưng quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Hoắc Doãn quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái đang ngồi cách đó không xa, mái tóc dài ngang vai tùy ý xõa trên vai, quần áo cũ nát, thần thái lãnh đạm, một đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn anh.

Là cô ấy…

Vài ngày trước anh đã gặp cô gái này ở khu 17, lúc ấy cả người cô chồng chất vết thương, không có chỗ để đi, vì vậy anh giữ cô lại, chia cho cô một ít thức ăn và nước uống.

Cô dường như chỉ là một tiến hóa giả được cường hóa thân thể bình thường, không có tiến hóa ra dị năng đặc biệt, tính cách khá trầm lặng, thường giúp đỡ mọi người làm việc vặt, là một người không có cảm giác tồn tại.

Hoắc Doãn không nghĩ tới người cứu mình lại là cô.

Cốt Thứ Hoa Đằng rất mạnh, không chỉ có thể phát ra âm thanh chói tai có thể gây rối loạn tâm thần mà còn có khả năng tự chữa lành vết thương nhanh chóng, các xúc tu của dây leo rất khỏe và có gai độc. Vì thế, Quý Minh không do dự bỏ rơi anh, bởi vì tỷ lệ sống sót khi một mình đối mặt với loại dị thú này gần như bằng không.

Nhưng, anh vẫn còn sống.

Hoắc Doãn cố gắng cử động cơ thể, nhưng không có gì xảy ra, như thể anh bị tê liệt.

“Tôi làm sao thế…” Anh không thể tưởng tượng nổi mình có thể biến thành một kẻ tàn phế.

“Không biết.” Nguyên Sơ đi tới, đỡ đầu của anh, cho anh uống mấy ngụm nước.

Trên thực tế, cô hiểu rất rõ tình hình hiện tại của Hoắc Doãn, nhưng cô không thể nói ra một số từ khóa mấu chốt. Hoắc Doãn đã dung hợp tế bào tái sinh và nguyên hạch của Cốt Thứ Hoa Đằng, đang ở trong giai đoạn “ấp trứng” tân sinh. Sau khi “ấp trứng” thành công, anh sẽ trở thành tiến hóa giả song hệ thực vật và nguyên tố, hơn nữa còn có năng lực tự chữa lành mạnh mẽ.

Ánh mắt của Hoắc Doãn trầm xuống, hờ hững nhìn bầu trời.

Nếu anh trở thành một kẻ tàn phế, vậy thì anh sống để làm gì nữa?

“Cô, sao cô lại cứu tôi?” Hoắc Doãn yếu ớt hỏi.

“Anh chứa chấp tôi, cho tôi ăn.” Nguyên Sơ vừa mới ngưng tụ thân thể tiến vào thế giới này, không được thế giới này chấp nhận, luôn bị pháp tắc chi lực gây tổn thương, thoạt nhìn rất yếu ớt. May mà Hoắc Doãn chứa chấp cô, nếu không cô có lẽ sẽ phải dùng tấm thân tả tơi này để nghĩ cách tiếp cận anh.

Nếu trong vòng nửa tháng cô không thể thành lập liên hệ với số mệnh chi tử, cô sẽ bị pháp tắc của thế giới này bài xích một cách hoàn toàn.

Hoắc Doãn tự giễu cười nhạo. Đồng đội bên nhau mười năm bội bạc, còn người xa lạ tiện tay giúp đỡ, lại đồng ý mạo hiểm tương trợ.

Thật là trớ trêu.

Năm đó, mười mấy đứa trẻ được đưa đến hành tinh Tạo Vật, chỉ có bảy người còn sống. Bọn họ cùng nhau vượt qua gian khổ mười năm, vì cùng một mục tiêu, rất nhiều đồng đội đã hy sinh.

Quý Minh mang theo tất cả hy vọng của mọi người, bọn họ đã cố gắng hết sức để bảo vệ và bồi dưỡng cho hắn, chờ đợi hắn mang thực vật mới về quê hương, giải quyết nguy cơ phóng xạ.

Kết quả, hắn lại chọn một lựa chọn đáng khinh thường, thậm chí không tiếc đưa anh vào chỗ chết, chỉ cần anh chết, thì hắn có thể thay tên đổi họ, triệt để rời khỏi Hoa Quốc, trở thành người Đại Lệ Quốc không có lấy một vết nhơ, thậm chí trong tương lai hắn còn có thể trở thành anh hùng của Đại Lệ Quốc nhờ trồng thực vật chống phóng xạ.

Nghĩ đến đây, trong mắt Hoắc Doãn lóe lên một tia lạnh lẽo. Dù thế nào đi chăng nữa, anh không thể để Quý Minh giẫm lên danh dự của quê hương và xương máu của đồng đội để bước lên đỉnh cao của cuộc đời.

Mặc dù anh bị tàn tật về thể chất, nhưng anh vẫn còn có thể mở miệng, để phơi bày bộ mặt kinh tởm của hắn ta.

“Ăn chút gì đi.” Nguyên Sơ cắt trái cây dại thành từng miếng rồi đưa tới bên miệng Hoắc Doãn.

Hoắc Doãn thử nhai, lại phát hiện ngay cả thịt quả cũng nhai không nổi!

Nguyên Sơ nhìn anh một cái, sau đó dùng ngón tay kéo thịt quả ra khỏi miệng anh.

Hoắc Doãn: “...”

Dường như Nguyên Sơ không để ý đến tình cảnh túng quẫn của anh, cô lấy vài chiếc lá, đan thành một cái chén sau đó cầm một quả trái cây, hai tay ép lại, nước trái cây chảy ra từ lòng bàn tay, rơi vào chén. Nhiều lần lặp lại cho đến khi đầy chén.

Hoắc Doãn nhìn cô một cái thật sâu, không từ chối sự giúp đỡ của cô, chỉ nắm lấy tay cô, chậm rãi nuốt nước trái cây.

Hiện tại, anh không có tư cách hối hận.

Ngày hôm sau, Nguyên Sơ cõng anh trên lưng, đi qua hang động và rời khỏi thung lũng.

Thân hình mảnh mai, cõng trên lưng một người đàn ông cao gần một mét chín, cô đi từng bước chậm rãi và vững vàng.

Bị pháp tắc chi lực đả thương, vết thương cũ của cô thỉnh thoảng nứt ra, máu tươi chảy ra rồi lại khô lại, bộ quần áo vốn dĩ là màu lam xám trên người đều dính đầy vết máu lớn nhỏ sẫm màu.

Hoắc Doãn không nghe thấy lời phàn nàn nào từ cô, cô cứ như vậy mà tập tễnh bước đi. Mệt mỏi sẽ dừng lại nghỉ ngơi, đói bụng sẽ đi tìm thức ăn, cẩn thận tránh né nguy hiểm, thỉnh thoảng giúp anh làm xe lăn.

Những chuyện cô làm, Hoắc Doãn đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng. Anh không biết vì sao cô gái này lại có thể vì anh mà làm đến mức này, nhưng anh sẵn sàng báo đáp ân tình này bằng mạng sống của chính mình.

Năm ngày sau, Nguyên Sơ đang rửa mặt bên bờ sông dường như cảm nhận được điều gì đó, giơ cánh tay lên thì phát hiện vết thương trên đó đang bắt đầu lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, một lúc sau chỉ còn lại một vết sẹo mờ.

Nguyên Sơ quay đầu nhìn Hoắc Doãn ở phía sau, anh cũng lẳng lặng nhìn lại.

Trong chốc lát, sự bài xích đến từ pháp tắc biến mất vô tung vô ảnh, một cách rõ ràng, Nguyên Sơ cảm nhận được khí tức tự nhiên của thế giới này, gió nhẹ, nước chảy, mùi hương, đất ẩm, ánh nắng mặt trời, nhiệt độ…

Kết nối liên hệ, thành lập thành công.

Bắt đầu từ giờ phút này, cô sẽ chia sẻ số mệnh với người nọ, cho đến khi người nọ qua đời.

“Tiểu Sơ, hôm nay ăn cá đi.” Hoắc Doãn không biết gì về những biến hóa trên người Nguyên Sơ, lúc này đôi mắt sáng ngời có thần của anh nhìn chằm chằm vào dòng sông trước mắt.

“Tôi không biết bắt cá.” Nguyên Sơ mới đến thế giới này, không thể tùy tiện sát sinh, cũng không thể trực tiếp dùng sức mạnh của mình để đối phó với vật sống.

Hoắc Doãn im lặng. Mười ngày sống chung, đối với năng lực của cô gái này anh chỉ biết nửa vời. Cô am hiểu tránh né nguy hiểm, chưa từng thật sự tham chiến, có may mắn nghịch thiên, thỉnh thoảng còn có thể nhặt được vài miếng nguyên hạch hoang dã. Những nguyên hạch đó cô đều cho anh, không hề giữ lại.

“Ăn chay hoài cũng không tốt, tôi dạy cô cách bắt cá.” Hoắc Doãn ăn chay lâu như vậy, bây giờ đã bắt đầu thèm đồ mặn rồi.

Nguyên Sơ ngồi xổm bên bờ sông không nhúc nhích: “Tự anh bắt đi.”

Hoắc Doãn: “Tôi tàn tật.” Giọng điệu của anh có vẻ rất chính trực.

“Thân thể không động được, nhưng dị năng vẫn có thể dùng.” Nguyên Sơ cảm nhận được dị năng của anh đang dần khôi phục.

Hoắc Doãn sửng sốt một chút, sau đó tim đập thình thịch, anh thử điều động dị năng trong cơ thể, kết quả phát hiện thật sự làm được!

Đầu ngón trỏ tay phải khẽ tỏa sáng, một luồng khí chậm rãi lưu chuyển, sau đó khuếch trương ra phía ngoài, tạo thành một cơn lốc nhỏ.

Dị năng mà Hoắc Doãn thức tỉnh là một dị năng thuộc hệ nguyên tố hiếm có, theo lý thuyết, nó có thể khống chế tất cả nguyên tố trong trời đất, nhưng thăng cấp vô cùng khó khăn, cần hấp thụ một số lượng lớn nguyên hạch hệ nguyên tố, nhưng dị thú hệ nguyên tố rất hiếm gặp, và cũng rất khó bắt.

Sau mấy lần thí nghiệm, Hoắc Doãn xác định anh đã khôi phục 20% lực lượng, tuy rằng khôi phục không nhiều lắm, nhưng cũng có nghĩa anh không phải là một kẻ tàn phế, còn có hy vọng đứng lên!

Trên mặt Hoắc Doãn lộ ra vẻ hưng phấn không thể che giấu.

“Bắt cá được không?” Nguyên Sơ đột nhiên lên tiếng cắt đứt sự kích động của anh.

“Bắt được!” Hoắc Doãn nhanh chóng thu liễm tâm tình, khống chế gió đẩy xe lăn đến bên bờ sông, dưới ánh mắt chăm chú của anh, trên mặt nước nổi lên từng đợt sóng, sau đó mười mấy con cá bị cột nước đẩy ra, rơi lộp bộp xuống đất.

Vẫn chưa hài lòng, anh lại bắt thêm vài con cua, tôm sông, vỏ sò và hai cái nguyên hạch hoang dã.

Nhiệt tình dâng cao, khí thế chưa kịp thu lại, một con thủy quái dài chừng mấy chục thước bị câu lên. Nó phẫn nộ nhảy ra khỏi mặt nước, giống như một mũi tên lao về phía Hoắc Doãn. Trong chớp mắt đã áp sát, lúc cách anh chưa tới 3cm thì bỗng khựng lại, đứng yên giữa không trung.

Hoắc Doãn đảo mắt, nhìn thấy Nguyên Sơ chẳng biết lúc nào đã nắm lấy đuôi của dị thú, nhấc tay lên, hời hợt ném nó xuống sông.

Loại dị thú này có tốc độ rất nhanh, ngay cả Hoắc Doãn cũng không kịp phản ứng, nhưng Nguyên Sơ đã bắt được nó một cách chuẩn xác.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Hoắc Doãn, anh cảm thấy rằng năng lực của cô không tầm thường như những điều cô thể hiện ra ngoài.

Nguyên Sơ nhóm lửa, sau đó gom tôm cá dưới đất lại với nhau, cô không xử lý chúng ngay mà ngồi bên đống lửa, từ từ đun nước.

Hoắc Doãn nhướng mày: “Không biết làm cá à?”

“Biết.” Trước khi Nguyên Sơ ngưng tụ thể xác, đối với nền văn minh của thế giới này đại khái cũng hiểu biết đôi chút, kỹ xảo sinh hoạt cơ bản đều cần nấu chín, “Chờ bọn nó chết rồi làm.”

Cô không thể sát sinh, nhưng có thể xử lý những thi thể tử vong tự nhiên, hoặc tử vong ngoài ý muốn.

Ý niệm của Hoắc Doãn khẽ động, tôm cá đang nhúc nhích trên mặt đất bỗng đơ ra.

Vì thế, Nguyên Sơ phải bắt đầu ra tay chế biến.

Một giờ sau, hai người giải quyết sạch một nồi canh cá, cùng với mấy chục con cá nướng, tôm nướng.

Hoắc Doãn ăn no nê, ánh mắt lạnh nhạt so với bình thường dịu dàng hơn đôi chút.

Ngay lúc hai người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiếp tục lên đường, thì từ xa đột nhiên truyền đến tiếng động lạ.

Hoắc Doãn và Nguyên Sơ đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trên bầu trời có hơn mười mấy chùm pháo hoa lộng lẫy nở rộ, điều này chứng tỏ gần đây xuất hiện một phiên chợ nhỏ.

Trên hành tinh Tạo Vật không có chỗ giao dịch cố định, khi tiến hóa giả cần giao dịch họ sẽ thành lập một phiên chợ tạm thời từ ba đến bốn ngày, sau đó phát tín hiệu với bên ngoài. Phiên chợ này thường được khởi xướng bởi một đội ngũ lớn, tiền giao dịch chủ yếu là nguyên hạch.

Phiên chợ và giao dịch hàng hóa đều xuất hiện một cách ngẫu nhiên, không phải tiến hóa giả không muốn thành lập một khu giao dịch và khu sinh hoạt cố định, mà là hành tinh Tạo Vật không cho phép bọn họ làm điều đó.

Bảy mươi, tám mươi năm trước, quân đội của một quốc gia nào đó lần đầu tiên đặt chân lên hành tinh Tạo Vật, bọn họ khảo sát đất đai để chuẩn bị xây dựng một thành phố vũ trang, kết quả sau khi xây xong, quy hoạch hoàn chỉnh, vũ trang đầy đủ, tập trung nhiều tài nguyên, nhưng một ngày nào đó, nó đột nhiên “sống”, tự tạo ra nguyên hạch, tự sinh ra trí tuệ, liên tục học hỏi tri thức của nhân loại, cuối cùng đánh đuổi nhân loại ra khỏi thành phố, đồng thời triệu tập các dị thú khác đến đó, tạo ra thành phố dị thú lớn nhất và cao cấp nhất từ trước đến này - Thành phố Pandora.

Sau đó người hành tinh Lam mới ý thức được rằng, mọi thứ trên hành tinh Tạo Vật đều có thể “thức tỉnh”, không chỉ hoa cỏ cây cối, núi non sông ngòi, mà còn có cả các công trình kiến trúc to lớn, phương tiện giao thông, vũ khí trang bị, nhu yếu phẩm hàng ngày…

Đây cũng là nguyên nhân người hành tinh Lam chưa chiếm lĩnh được hành tinh Tạo Vật, ý thức của hành tinh Tạo Vật không cho phép xuất hiện bất cứ thứ gì phá vỡ lực lượng bổn nguyên cân bằng của hành tinh, nếu muốn đạt được tri thức và lực lượng, tiếp tục tiến hóa, bọn họ chỉ có thể tuân theo quy tắc của nó.