Một Cái Bug Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 6: Phụ trợ mạnh nhất (6)



Hai giờ sau, lỗ sâu không gian dường như có thay đổi, từng đợt khí lưu trào ra, bụi mù bay tứ tung, gió thổi rất mạnh.

Đây là dấu hiệu lỗ sâu không gian sắp mở ra.

Mọi người nâng cao tinh thần, chờ đợi sự xuất hiện của những người mới đến.

Không biết qua bao lâu, khí lưu cuồng loạn dần lắng xuống, lỗ sâu không gian sâu không thấy đáy thu nhỏ lại từng chút một, cho đến khi biến mất hoàn toàn, lúc này mọi người nhìn thấy được rõ ràng.

Tại nơi lỗ sâu biến mất, có mười người trẻ tuổi nằm la liệt ở đó, người nhỏ tuổi nhất ước chừng mới mười hai, mười ba tuổi, lớn tuổi nhất cũng chỉ mới ngoài hai mươi. Cả người bọn họ trần trụi, màu da lốm đốm, toàn thân phủ một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt.

Từ một hành tinh khác tiến vào hành tinh Tạo Vật, ngoại trừ thân thể của bản thân, bất kỳ vật chất nào khác không thuộc về hành tinh Tạo Vật đều sẽ bị phân hủy. Thân thể con người sẽ được cải tạo, nếu cải tạo thất bại, thì chỉ có con đường chết.

Mọi người ở đây đều từng trải qua chuyện này, nên bọn họ không cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ không vội tiến lên xem xét, mà yên lặng đứng ở bên ngoài, chờ đợi những người mới này thích ứng hoàn cảnh mới cùng thân thể mới, sau đó thức tỉnh dị năng.

Một lúc sau, một thiếu niên gầy gò tầm mười lăm mười sáu tuổi, dần dần trở nên cường tráng hơn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, sau hai phút, toàn thân dường như to lên gấp đôi. Sau đó không còn thay đổi nào khác nữa, điều này có nghĩa là có khả năng cao cậu ta đã thức tỉnh dị năng hệ cường hóa.

Dị năng hệ cường hóa là dị năng phổ biến nhất, nên chẳng có gì đặc biệt cả.

Tiếp theo đó, người thứ hai, người thứ ba… lần lượt thức tỉnh dị năng của họ. Phần lớn đều là hệ cường hóa, đến người thứ bảy, nhóm người vốn đang thất vọng bỗng phấn chấn lên hẳn.

Đó là một anh chàng tóc nâu chừng hai mươi tuổi. Trên mặt đất dưới chân cậu ta, một mảnh cỏ non chậm rãi mọc lên, lan ra xung quanh mấy chục centimet.

Dị năng hệ thực vật và có thiên phú khá tốt.

Lúc này, mọi người đều có ý định hành động, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào chàng trai kia, sẵn sàng cướp lấy cậu ta bất cứ lúc nào.

Ngay khi mọi người đang tập trung vào anh chàng đó, nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp xuống, từng cơn gió lạnh bốc lên từ mặt đất, hình thành một cơn lốc nhỏ, quanh quẩn xung quanh một người nào đó.

Đó là một cô gái đang nằm sấp trên mặt đất, mái tóc dài ngang lưng tùy ý xõa tung, trên làn da lộ ra bên ngoài những dấu vết giống như do bệnh bạch biến (*) tạo thành. Dị năng mà cô nàng thức tỉnh vô cùng kỳ lạ, đến mức khiến mọi người bỏ qua dị trạng của cô ấy, mà chỉ quan tâm đến dị năng.

(*) Bệnh bạch biến là một loại bệnh da liễu thường gặp mà trong đó các tế bào sắc tố da bị phá hủy từ đó làm thay đổi màu da.

Lúc này, cô gái động đậy, chậm rãi ngồi dậy, gạt đi mái tóc che khuất tầm nhìn, gương mặt hoàn toàn lộ ra mặt trước mắt mọi người.

Ngay lập tức, xung quanh vang lên tiếng hít hà.

“Vãi, cái quỷ gì vậy?”

“Lần đầu nhìn thấy một cô gái đáng sợ vậy đó.”

“Má ơi, dòm ghê quá, dù dị năng có mạnh đến mức nào thì tôi cũng không cần đâu!”



Khuôn mặt của cô gái giống như bị lưỡi liềm cắt qua, cơ bắp vặn vẹo, không đồng đều, toàn thân nổi đầy những vết tím xanh, khiến người ta khiếp sợ.

Cô lẻ loi ngồi trên mặt đất, chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Tiểu Sơ.” Hoắc Doãn gọi một tiếng.

“Hửm?”

“Dẫn cô bé đó đến đây giúp tôi.”

“Được.” Nguyên Sơ lấy một cái chăn, đi về phía cô gái.

Lúc này, các tiến hóa giả đều bắt đầu tiếp cận mục tiêu của họ. Bọn họ đều bỏ qua cô gái này, ý tứ bài xích rất rõ ràng.

Hai tay cô gái ôm lấy chính mình, run rẩy trong gió lạnh.

Đúng lúc này, một tấm chăn đột nhiên choàng lên người cô, sau đó có một lực nâng cô lên.

Cô gái quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt bình tĩnh như nước, không sợ hãi cũng không chán ghét, nhìn rất rõ ràng.

“Đi thôi.” Giọng nói của Nguyên Sơ rất nhẹ nhàng, khiến cô gái cảm nhận được chút cảm giác ấm áp.

Cô gái ngoan ngoãn đi theo cô đến một chiếc xe bay.

“Tôi dẫn cô ấy đi tắm trước.” Nguyên Sơ nói với Hoắc Doãn, anh gật đầu.

Sau khi hai người lên xe, Phong Trần Tú không nhịn được mà hỏi: “Anh muốn thu nhận cô ấy sao?”

“Ừ.”

“Không phải chứ? Trông như vậy mà anh cũng muốn nhận sao, chẳng lẽ anh không biết cô ấy sẽ kéo giá trị nhan sắc của đoàn đội chúng ta xuống ư?”

Hoắc Doãn liếc anh ta: “Một mình anh đảm đương giá trị nhan sắc là đủ rồi.”

“Ờm, nói cũng đúng ha.” Phong Trần Tú luôn tự kỷ hằng ngày đột nhiên không còn bất mãn nữa.

Trong xe, Nguyên Sơ đứng ngoài phòng tắm, chờ cô gái tự mình tắm rửa.

Thật ra, không phải tất cả người mới khi vừa mới đến hành tinh Tạo Vật đều được đoàn đội tiếp nhận hoặc mời vào. Số lượng lỗ sâu không gian rất nhiều, ít nhất một nửa trong số chúng không được người ta phát hiện ra. Năm đó khi nhóm của Hoắc Doãn đến, bọn họ đã xuất hiện ở một vùng đất không người, không có ai giúp đỡ, hoàn toàn dựa vào chính mình để sống sót.

‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng tắm được mở ra, hơi nước bốc lên, cô gái mặc quần áo mới bước ra.

Nghe thấy động tĩnh, Hoắc Doãn và Phong Trần Tú cũng lên xe.

“Cô là người Hoa Quốc sao?” Hoắc Doãn hỏi câu đầu tiên.

Các vết bớt trên người cô gái rõ ràng là do tiếp xúc với phóng xạ trong thời gian dài mà tạo thành, Hoa Quốc là nơi chịu phóng xạ nặng nhất hành tinh Lam, nhưng các đường nét trên khuôn mặt của cô gái tương đối sâu và đôi mắt có màu xanh tím, không phù hợp với đặc điểm của người Hoa Quốc.

Cô gái im lặng một lúc rồi đáp: “Không phải.”

Hoắc Doãn cụp mắt xuống, trong lòng có chút thất vọng.

Cô gái nói tiếp: “Nhưng mạng của tôi là do một đôi vợ chồng người Hoa Quốc cứu.”

Hoắc Doãn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc rồi hỏi: “Cô tên gì?”

“Tháp Lệ.”

“Cô có đồng ý gia nhập vào đội của chúng tôi không?”

“Đồng ý.” Cô cũng không còn lựa chọn khác.

“Chị gái ơi, chị cũng đừng lo lắng, tôi là trị liệu sư, tôi có thể chữa cho chị, để chị trở nên xinh đẹp.” Phong Trần Tú hứa hẹn.

Tháp Lệ lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Không cần.”

“Tại sao?” Phong Trần Tú không thể tin nổi lại có người chấp nhận mang gương mặt quỷ này đi khắp nơi.

“Không cần thiết.” Tháp Lệ ngồi xuống bên cạnh Nguyên Sơ, cúi đầu, giống như cự tuyệt giao tiếp.

“Cô….”

Phong Trần Tú định nói thêm gì đó, nhưng bị Hoắc Doãn ngắt ngang: “Tháp Lệ, hiện tại tình hình của Hoa Quốc thế nào rồi?”

“Phạm vi phóng xạ không ngừng mở rộng, đã lan tới các khu vực an toàn.”

Hoắc Doãn mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không biểu cảm, nhưng nắm đấm nắm chặt lại tiết lộ ra nội tâm lo lắng của anh.

“Ài, nước xa không cứu được lửa gần, lo lắng cũng vô ích.” Phong Trần Tú lại nhìn Tháp Lệ, “Tôi tò mò cô thức tỉnh dị năng gì hơn á.”

Tháp Lệ lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.

“Thử câu thông với năng lượng trong cơ thể đi, xem xem có thể điều động hay không.”

Tháp Lệ thử một chút, ngoại trừ cảm nhận được một chút lạnh lẽo ở xung quanh thì không còn gì khác lạ nữa.

“Kỳ quái, vừa rồi ở ngoài không phải rất ngầu sao? Sao giờ không có phản ứng gì vậy?” Phong Trần Tú xoa cằm lẩm bẩm, “Chẳng lẽ chiêu mộ nhầm “pháo xịt” rồi?”

Hoắc Doãn phớt lờ anh ta, nói với Tháp Lệ: “Đừng lo, vài ngày nữa rồi thử lại.”

“Ừm, cảm ơn.” Tháp Lệ có chút cảnh giác với hai người đàn ông trước mặt, thái độ xa cách hờ hững.

“Có muốn ăn chút gì không?” Nguyên Sơ đứng lên, dự định chuẩn bị một bữa ăn.

Bên ngoài hiện tại không yên bình cho lắm, vì tranh giành người mới hệ thực vật, các đoàn đội đang giằng co với nhau. Theo quy củ thông thường, bọn họ sẽ tiến hành thách đấu solo một chọi một, thắng hai trong ba trận.

Về phần nguyện vọng của người mới, thì ngoài phạm vi cân nhắc của mọi người.

Phong Trần Tú ngồi bên cửa sổ, vừa ăn bánh vừa hào hứng xem kịch vui.

Hoắc Doãn cũng để ý đến người mới kia, đáng tiếc đội bọn họ toàn là người yếu ớt và bệnh tật, nên không thể lấy cứng chọi cứng được.

Nhưng cho dù Hoắc Doãn không muốn gây chuyện, thì phiền toái cũng chủ động tìm tới cửa.

Ngoài xe vang lên tiếng gõ cửa.

“Ai thế?” Hoắc Doãn mở màn hình giám sát lên, nhìn thấy một chàng trai chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, cầm theo huy hiệu tượng trưng của ‘Lê Minh Chi Phong’, anh ta lớn tiếng nói: “Xin lỗi, tôi muốn gặp trị liệu sư Phong Trần Tú một chút.”

Hoắc Doãn lặng lẽ nhìn Phong Trần Tú: “...”

Phong Trần Tú dang hai tay ra vẻ vô tội: “Tôi không biết anh ta.”

“Rõ ràng anh ta đến vì thân phận trị liệu sư của anh.” Hoắc Doãn giao quyền quyết định cho anh ta, “Có muốn gặp không?”

Phong Trần Tú nghiêng người sang, nháy mắt với anh: “Vậy anh có muốn không?”

Hoắc Doãn ghét bỏ quay đầu sang bên khác, hỏi Nguyên Sơ: “Cô có muốn không?”

Nguyên Sơ: Suy nghĩ cho “số mệnh chi tử”, tất nhiên không cần giữ lại anh ta.

Vì vậy cô nói: “Gặp đi.”

Phong Trần Tú không tin được mà nhìn cô, dáng vẻ như chịu phải đả kích.

Hoắc Doãn mở cửa xe, không cho người bên ngoài vào mà ngăn ở cửa rồi hỏi: “Sao thế?”

“Tôi muốn mời Phong Trần Tú gia nhập Lê Minh Chi Phong, không biết ý của anh ấy như thế nào?” Người thanh niên nhìn thẳng vào Hoắc Doãn, trên mặt mang chút kiêu ngạo.

“Cảm ơn ý tốt của các anh, tôi đã có đội rồi.” Phong Trần Tú nghĩa khí bày tỏ lòng trung thành của mình.

“Mấy người xác định đây là đội?” Khóe mắt thanh niên mang theo ý cười dò xét bọn họ, vẻ khinh thường bộc lộ trong lời nói.

Chẳng trách hắn coi thường đội ngũ này của bọn họ, một người tàn tật ngồi xe lăn, một cô gái yếu ớt không hề có cảm giác tồn tại, một cô gái hủy dung với dị năng không rõ, thoạt nhìn không giống một đội ngũ đàng hoàng gì cả.

“Có phải đoàn đội hay không không phải do anh quyết định.” Ngữ khí của Hoắc Doãn lãnh đạm, “Nếu anh ấy không muốn, vậy anh mau về đi.”

Thanh niên nheo mắt lại: “Không có huy hiệu chính là người tự do, chúng ta tuân theo quy củ đi, tiến hành thi đấu, ai thắng thì trị liệu sư thuộc về người đó.”

“Trị liệu sư vốn là của đội chúng tôi, chúng tôi thua thì anh ấy thuộc về các anh, vậy nếu các anh thua thì sao?” Hoắc Doãn không dễ bị hắn lừa.

“30 nguyên hạch hệ cường hóa, 1 nguyên hạch hệ tinh thần, 2 nguyên hạch hệ trí tuệ.” Thanh niên báo giá.

Hoắc Doãn: “Quá ít, ít nhất phải thêm 20 nguyên hạch hệ cường hóa, hoặc 1 nguyên hạch thuộc nhóm sinh sôi.”

Thanh niên nhíu mày, nhìn Phong Trần Tú rồi hỏi: “Trình độ trị liệu của anh ta như thế nào?”

Hoắc Doãn: “Chỉ cần còn một hơi thở, thì có thể cứu được.”

Thanh niên: “Thành giao.”

Phong Trần Tú: “!” Này, đem bán anh ta ngay trước mặt anh ta mà được sao? Có hỏi ý kiến của anh ta chưa? Còn nữa, một trị liệu sư như hoa như ngọc như anh ta mà chỉ đáng giá mấy chục cái nguyên hạch thôi hả?!

Tháp Lệ: “...” Có phải mình đã gia nhập một tổ chức buôn người bất hợp pháp không vậy?

Sau khi người thanh niên rời đi, Phong Trần Tú phàn nàn: “Đội của chúng ta chỉ có mình anh là có thể chiến đấu, sao mà so với người ta được? Còn không bằng trực tiếp đưa tôi cho bọn họ.”

“Đưa tiễn đàng hoàng.” Hoắc Doãn nhàn nhạt nói, “Không phải bất kỳ ai đến nói với tôi vài câu, thì tôi sẽ chắp tay nhường đồng đội của mình cho người đó.” Hơn nữa cho dù anh không đồng ý, thì đối phương cũng sẽ lôi quy củ ra để đoạt người thôi.

Phong Trần Tú: “Anh nói rất khí phách, nhưng thực lực mới là quan trọng…”

“Thực lực của Lê Minh Chi Phong rất bình thường, tôi chắc chắn mình có thể thắng hai trận, chỉ cần thắng hai trận liên tiếp là được rồi.” Thực lực của Hoắc Doãn hiện đã khôi phục được 50 đến 60%, dưới tình huống một chọi một, cho dù là đội trưởng của Lê Minh Chi Phong cũng chưa chắc là đối thủ của anh.

Nguyên Sơ nhìn thấu hết tất cả: Nhất định sẽ có đánh nhau, nhưng chưa chắc là loại đánh nhau mà mọi người đang nghĩ tới.