Một Cái Bug Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 8: Phụ trợ mạnh nhất (8)



Địa Liệt Chu ở xung quanh bắt đầu đồng loạt tấn công, dốc sức tạo ra hố cát, ngăn cản tiến hóa giả thoát ra ngoài, từng chùm sáng rơi xuống, mặt đất như biến thành tổ ong.

Nếu không phải mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, thì đám tiến hóa giả bọn họ không đến mức ở thế bị động như thế. Dưới tình huống không thể dốc toàn lực, phần lớn tiến hóa giả không thể phát huy hết thực lực của mình. Thấy người trên mặt đất càng ngày càng ít, bầu không khí càng trở nên tuyệt vọng hơn.

Đúng lúc này, một cơn gió lạnh bỗng nổi lên, khiến cát bụi bay tứ tung, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Quỷ khí xung quanh nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, tạo thành một làn khói đen, bao trùm lấy cả người Tháp Lệ.

Nguyên Sơ nói: "Thả ra đi."

"Thả ở đâu?" Toàn thân Tháp Lệ được bao phủ bởi một tầng quỷ khí dày đặc, mỗi một động tác đều mang theo vẻ ma mị, thật sự rất bắt mắt.

"Ở phía trước."

Không chần chừ thêm nữa, Tháp Lệ vung tay lên phía trước, từng đám quỷ khí gào thét bay về phía Địa Liệt Chu, ngay lập tức chui vào trong cơ thể của chúng... Sau đó... không có chuyện gì xảy ra nữa.

Tháp Lệ: "..."

"Tiếp tục." Nguyên Sơ khẽ quát.

Tháp Lệ tỉnh táo lại, ngưng tụ quỷ khí lại một lần nữa, gió càng lúc càng mạnh hơn, ngọn lửa u ám lay động. Ngay khi sắp đạt đến giới hạn của mình, cô vung tay lên, mấy chục ngọn quỷ hỏa bắn ra.

Trong mắt Nguyên Sơ lóe lên lưu quang, mấy chục ngọn quỷ hỏa bỗng tách ra tạo thành hàng trăm ngọn, giống như thủy triều đánh về phía Địa Liệt Chu.

Khiếp sợ!

Dừng lại chừng hai giây, Địa Liệt Chu lập tức trở nên rối loạn, tranh nhau chui xuống lòng đất, như thể vừa gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ, chỉ trong thoáng chốc, một khoảng trống xuất hiện giữa bầy nhện đông nghìn nghịt.

Những tiến hóa giả ở đây không có thời gian để chú ý đến kẻ khác, nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lại thấy rất rõ ràng.

【Ủa, cái gì thế?】

【Dị năng hệ linh quỷ, soái quá chời ôi】



【Nếu tôi không nhìn nhầm thì người ra tay là người mới mới đến hôm nay phải không?】

【Đúng dị, đúng dị.】

【Thì ra cổ thức tỉnh dị năng hệ linh quỷ, hiếm lắm đó nha.】

【Thực lực như vậy mà là người mới hả, đang đùa tôi à?】

【Đều là người mới, sao khác biệt lại lớn như vậy?】

Những người mới khác vẫn còn đang run rẩy dưới sự bảo vệ của những người kỳ cựu, thế mà người này đã có thể thuần thục sử dụng dị năng của mình?

Tiết tấu tấn công của Địa Liệt Chu bị gián đoạn, Hoắc Doãn nắm bắt lấy cơ hội, nhanh chóng xây dựng cầu đất.

Những tiến hóa giả khác cũng tìm ra kẽ hở, cố gắng trốn thoát và tấn công Địa Liệt Chu.

Một lượng lớn Địa Liệt Chu bị giết chết, mỗi một con chết đi, quỷ khí trên người Tháp Lệ lại tăng thêm một phần, lạnh lẽo, hắc ám, khủng bố, trong nháy mắt, phạm vi bốn đến năm mét xung quanh cô biến thành khu vực "người lạ chớ đến gần".

"Tiểu Sơ." Hoắc Doãn mượn sức gió đem Nguyên Sơ ôm vào lòng, kéo dài khoảng cách với Tháp Lệ.

Dị năng hệ linh quỷ có thể kích thích cảm xúc tiêu cực của mục tiêu khiến tinh thần rối loạn, đây cũng là một khảo nghiệm lớn đối với ý chí của một người, nếu không cẩn thận sẽ dễ mất kiểm soát.

"Không sao chứ?" Hoắc Doãn cúi đầu nhìn người trong lòng, vòng tay ôm eo cô thật chặt.

"Không sao." Nguyên Sơ để mặc anh ôm mình, tùy ý phi hành cùng anh.

Hai người ngồi trên xe lăn bay giữa không trung, phía dưới là hố cát sâu không thấy đáy, bốn phía là Địa Liệt Chu đang bắt đầu cuồng loạn, bụi bay tứ tung, gió lạnh thổi qua, quỷ khí dày đặc, tạo thành một bức tranh vừa bi tráng vừa lãng mạn.

【Đây quả tình yêu trong cổ tích!】

【Sau này hẹn hò đừng lăn tăn lựa xe nữa, trực tiếp ngồi xe lăn dẫn mị lên thiên đường đê!】

Hoắc Doãn phụ trách xây cầu, Tháp Lệ phụ trách uy hiếp, cuối cùng thuận lợi đột phá vòng vây, còn tiện tay cứu vài tiến hóa giả, trong đó còn có Hào Tử - người liều chết cũng phải livestream.

Sau khi nguy hiểm qua đi, tiến hóa giả nhanh chóng rời khỏi phạm vi hoạt động của Địa Liệt Chu. Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên phát hiện ra rằng, biểu hiện của các đoàn đội hoàn toàn bị đoàn đội chẳng mấy ai coi trọng kia lấn át. Ông chú ngồi xe lăn nhất tâm đa dụng (*), sử dụng dị năng thuần phục tự nhiên; người mới linh quỷ, bỗng chốc nổi tiếng; trị liệu sư Phong Trần Tú dựa vào gương mặt để kiếm cơm; còn cô gái gầy yếu kia, như vật trang trí của ông chú ngồi xe lăn, có nhiệm vụ "tú ân ái".

(*) Một lúc có thể đảm đương nhiều vai trò, thực hiện nhiều nhiệm vụ khác nhau.

【Đội ngũ này thật thú vị.】

【Bọn họ còn chiêu mộ thành viên không? Mị muốn gia nhập.】

【Gia nhập đội của chúng tôi đi, bao ăn, bao ở, bao kết hôn, bao luôn nguyên hạch, đảm bảo đạt cấp 10.】

Trên mạng ồn ào nhốn nháo, đám người Hoắc Doãn lại hoàn toàn chẳng biết gì.



Sau khi được an toàn, Tháp Lệ đã ngất đi vì kiệt sức, Phong Trần Tú kịp thời đỡ lấy cô và đưa cô sang một bên để điều trị.

"Không nhìn ra cô lợi hại như vậy, giống như được "bật hack" á." Phong Trần Tú trong lúc thuận miệng đã nói như thế.

Dị năng vừa mới thức tỉnh thường không quá cấp 2, huống hồ là một "tân binh" hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm, căn bản không thể vận dụng dị năng của mình một cách thuần thục được, nhưng với những gì mà Tháp Lệ thể hiện lúc nãy, rõ ràng không giống với người mới. Một chiêu công kích tạo nỗi sợ, thế mà có thể dọa lui một nhóm lớn Địa Liệt Chu, hợp lý sao? Tiến hóa giả hệ linh quỷ cấp 5, cấp 6 chưa chắc làm được đó?

Nguyên nhân xuất hiện tình huống này chính là do Nguyên Sơ bí mật "bật hack" cho Tháp Lệ.

Tuy cô không thể tùy tiện sử dụng năng lực của mình nhưng cô có thể thông qua người khác để sử dụng dị năng của họ. Lúc đầu là sử dụng dị năng của Hoắc Doãn để xây cầu, sau đó là mượn sức mạnh của Tháp Lệ để đuổi địch, che dấu vết tích hành động một cách khéo léo.

Là một "tồn tại" không có "hộ khẩu", cô luôn nằm trên ranh giới thăm dò tìm kiếm của Thiên Đạo.

"Các vị, cảm ơn vì đã cứu tôi." Hào Tử đi tới và nói cảm ơn.

"Không cần khách sáo." Hoắc Doãn không để ý lắm mà trả lời một câu.

"Ơn cứu mạng không thể không báo." Hào Từ suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Tôi vừa mới phát hiện các anh cũng cứu vài thành viên của Lê Minh Chi Phong và người mới hệ thực vật. Nếu các anh có hứng thú, tôi sẽ nghĩ cách chiêu mộ người mới kia sang bên các anh, thế nào?"

"Hửm?" Hoắc Doãn liếc cậu ta, "Anh có cách?"

"Phó đội trưởng của bọn họ nợ tôi một ân tình, lát nữa tôi qua đó nói chuyện với bọn họ một chút, nếu bọn họ thật sự muốn cảm ơn các anh, hẳn sẽ dễ nói chuyện."

Nửa giờ sau, Hào Tử thật sự dẫn theo vài người của Lê Minh Chi Phong đến, chỉ là không có người mới hệ thực vật kia.

"Xin chào, tôi là phó đội trưởng của Lê Minh Chi Phong, Thiết Tháp." Người nói là một người đàn ông vạm vỡ, anh ta vươn tay về phía Hoắc Doãn, chân thành nói, "Tôi nghe Hào Tử nói các anh cũng muốn chiêu mộ người mới kia, nhưng tiến hóa giả hệ thực vật thật sự rất hiếm, chúng tôi không thể từ bỏ, hơn nữa người mới kia hiện tại còn chưa thuộc về chúng tôi, Xích Nhận sẽ cử người đến thương lượng với chúng tôi. Cho nên, chúng tôi chỉ có thể nói xin lỗi."

"Không có gì." Hoắc Doãn đương nhiên biết tầm quan trọng của tiến hóa giả hệ thực vật, cho nên anh không hề ngạc nhiên với câu trả lời của bọn họ.

"Nhưng anh đã cứu đội viên của chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng dùng nguyên hạch để cảm ơn, hoặc là anh có thể chọn một thành viên khác trong đội." Thiết Tháp chỉ vào ba người bên cạnh, "Ba người này là tân binh mà chúng tôi vừa chiêu mộ, chỉ cần các anh đưa ra điều kiện thích hợp, bọn họ có thể sẽ đi theo các anh."

Trao đổi tân binh là hành động bình thường của các chiến đội, xét đến các yếu tố như phối hợp chiến thuật, nhu cầu cuộc sống mà điều chỉnh nhân sự phù hợp là hợp lý. Chỉ là một số đội tương đối mạnh sẽ không cho người mới cơ hội phát biểu ý kiến, trong khi một số đội thì cởi mở hơn.

Ánh mắt của Nguyên Sơ lướt qua từng người một, vừa rồi Thiết Tháp nói bọn họ đều là người mới, cũng không hoàn toàn là thật, ít nhất thanh niên tóc xanh này không phải. Anh ta đã đến hành tinh Tạo Vật được ba năm, nhưng vẫn không có đội ngũ cố định, nguyên nhân chủ yếu là do dị năng của anh ta - thần giao cách cảm. Loại dị năng này thăng cấp rất chậm, hiện tại ngoài trừ đọc suy nghĩ của người khác thì không có tác dụng nào khác nữa. Không ai thích giữ lại một người có thể đọc trộm suy nghĩ của mình ở bên cạnh cả.

Thanh niên tóc xanh chú ý tới ánh mắt của Nguyên Sơ, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt xanh thẳm như biển rộng mênh mông. Nhìn nhau trong chốc lát, trong mắt anh ta hiện lên một tia kỳ dị, anh ta thế mà không thể đọc được suy nghĩ của cô gái này.

Nguyên Sơ nhìn hai người còn lại, đều là tiến hóa giả hệ cường hóa, đến hành tinh Tạo Vật chưa được một năm, tiềm lực bình thường, tâm tính không tốt.

Ngoài miệng Thiết Tháp nói chuyện khách sáo, nhưng thực ra lại không hề có thành ý.

Hoắc Doãn không thiếu nguyên hạch cường hóa, nguyên hạch thuộc tính khác đều là thứ hiếm có, người khác chắc chắn sẽ không bỏ ra. Nếu là đội viên, thì chưa thể xác định liệu có đáng tin hay không.

Anh nhìn Nguyên Sơ: "Tiểu Sơ, cô thấy sao?"



Nguyên Sơ vốn không định phát biểu ý kiến, nhưng khi nhìn thấy thanh niên tóc xanh, cô bỗng nảy ra một ý nghĩ.

Cô chịu áp chế của Thiên Đạo, không thể giúp số mệnh chi tử quá nhiều, cũng không thể nói ra từ khóa mấu chốt có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của số mệnh chi tử, nhưng nếu bên cạnh có một người có thể đọc được suy nghĩ của người khác, vào thời điểm thích hợp nói ra tin tức cô muốn tiết lộ, vậy thì liệu có dễ dàng giúp số mệnh chi tử thoát khỏi nguy hiểm hay không?

Mấy năm tiếp theo, Hoắc Doãn sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm sinh tử, nếu cô không làm gì cũng không nói gì, cuối cùng có thể sẽ phải thất bại trong gang tấc.

Nghĩ đến đây, Nguyên Sơ chăm chú nhìn thanh niên tóc xanh kia.

Thanh niên tóc xanh: "..." Không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng đột nhiên cảm thấy không ổn lắm.

Hoắc Doãn dõi theo tầm mắt của cô, đánh giá đối phương một lát, sau đó hỏi: "Người anh em, anh tên gì, thức tỉnh dị năng gì?"

Thanh niên tóc xanh: "Túc Mạch, thần giao cách cảm."

Lời vừa nói ra, dù là Hoắc Doãn hay là Phong Trần Tú thì đều cau mày.

"Tiểu Sơ, cô muốn anh ta gia nhập đội của chúng ta sao?"

Phong Trần Tú liên tục nháy mắt với cô, nhưng cô vẫn gật đầu một cách quyết đoán.

Hoắc Doãn suy nghĩ một lát, sau đó đồng ý: "Được, chỉ cần anh đồng ý, từ nay về sau anh là đội viên của chúng tôi."

Thanh niên tóc xanh nhìn bọn họ, trong đầu đồng thời nhận được vài thông điệp:

【Nếu là ý của Tiểu Sơ, vậy thì giữ lại đi. (Hoắc Doãn)】

【A... A... A... Sao lại chọn khứa này? Hắn có thể đọc suy nghĩ đó, sau này còn giữ được bí mật gì nữa? Hơn nữa trông bình thường như vậy, chẳng đẹp tẹo nào. Nhìn ánh mắt của hắn kìa, nhất định là đang đọc suy nghĩ của tôi. Nhất định là vậy! Nhất định là vậy! Đậu móa! (Phong Trần Tú)】

【Hoan nghênh. (Nguyên Sơ)】

Khóe miệng Túc Mạch hơi động, nhàn nhạt nói một chữ: "Được."