"Chưa quen biết em, thế mà đã buông bỏ hết dũng khí."
-
Qua một đường đi xe, cuối cùng cũng tới khách sạn.
Khách sạn gần biển, Trần Đồ Y cố ý chọn phòng có view biển, phòng hai giường view biển.
Mặc dù Du Nhất Thanh không dặn dò, nhưng hiển nhiên hai người đã không thích hợp ngủ cùng một giường.
Đặt hành lý xuống, Du Nhất Thanh ngồi phịch xuống giường nghịch điện thoại. Trần Đồ Y đi khắp nơi kiểm tra thiết bị trong phòng, điều này đã trở thành thói quen của cô.
Vẫn không ai nói chuyện, hai người ai làm việc nấy.
"Cậu đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm." Vẫn là Trần Đồ Y phá vỡ im lặng trước.
Du Nhất Thanh dừng hành động trên tay, mới mở miệng: "Cũng không đói lắm, nhưng cậu đói rồi thì đi ăn đi."
Du Nhất Thanh từ trước đến nay giờ giấc ăn uống không có quy luật, thời gian nên ăn cơm thì không ăn cơm, mười giờ sáng uống ly cà phê, có đôi khi sẽ thêm một quả trứng luộc, đồ Trung Quốc là ba giờ chiều, ăn cũng rất thanh đạm, thích uống canh cá trích, không thích ăn món chính, khẩu vị nặng nhất cũng cùng lắm là lẩu cay không cay, buổi tối có lúc ăn có lúc không ăn, vài miếng rau xanh vài con tôm là xong bữa.
Trần Đồ Y ở cùng cô ấy lâu, khẩu vị tùy cô ấy, quy luật cũng tùy cô ấy.
"Vậy cậu nghỉ ngơi một lát đi, đói bụng rồi đi ăn."
Trần Đồ Y mở cửa ban công, ngồi trên ghế mây treo lơ lửng, thưởng thức cảnh biển trước mắt, màu xanh mênh mông vô bờ, gió biển mặn mặn thổi vào mặt, trong không khí có hương vị ánh mặt trời.
Hai người từng người khôi phục lại yên tĩnh, giống như trong phòng chỉ có bản thân tồn tại, là một người khách du lịch.
Trần Đồ Y dứt khoát nhắm mắt lại, cả người núp ở trên ghế mây, có chút buồn ngủ, đại não của cô tỉnh táo, nhưng mắt đã không cách nào mở ra.
Qua một lúc, hình như cô nghe thấy tiếng mưa rơi, may mà ban công đủ lớn, không rơi trúng cô.
Hình như cô mơ một giấc mơ, cũng không phải mơ, là ngày hôm sau khi gặp Du Nhất Thanh.
*
Tháng tư thành phố H thường xuyên mưa, một chút liền rơi không ngớt, Trần Đồ Y không thích trời mưa.
Lúc đi làm, cô gặp Du Nhất Thanh ở trước tòa nhà công ty, vội vàng chạy lên chia sẻ dù với cô ấy.
Tuy mưa không lớn, nhưng Du Nhất Thanh đã bị ướt.
"Sao cậu lại ở đây?" Trần Đồ Y giơ dù nói.
"Tới đi làm chứ sao!" Du Nhất Thanh cảm thấy câu hỏi của Trần Đồ Y có chút buồn cười.
Trần Đồ Y cảm thấy Du Nhất Thanh trả lời cũng có chút buồn cười, "Đương nhiên mình biết cậu đi làm, mình hỏi sao cậu không đến bãi đỗ xe, mà là chạy tới từ bên kia."
"À à à à!" Du Nhất Thanh bừng tỉnh đại ngộ, nói tiếp:" Bãi đỗ xe đầy rồi, chỉ có thể dừng ở bên ngoài, trời mưa liền sẽ như vậy."
Trần Đồ Y hừ nhẹ một tiếng, bật cười.
"Trên xe vẫn là nên chuẩn bị dù." Trần Đồ Y dặn dò cô ấy như một bà mẹ già.
Du Nhất Thanh không trả lời.
Hai người cùng đi vào tòa nhà, Trần Đồ Y thu dù lại, phủi nước trên dù, lại phủi nước mưa trên vai.
Dù quá nhỏ, Trần Đồ Y gần như nửa người đều ở bên ngoài.
"Dù của cậu có phải quá nhỏ không, chuyên dùng cho một người sao?" Du Nhất Thanh cũng phủi phủi chỗ ướt nước xối trước đó.
Trần Đồ Y hơi xấu hổ nói: "Đây là dù trẻ em, cho bạn nhỏ dùng."
"Rất đáng yêu, nhưng không giống phong cách của cậu."
Du Nhất Thanh nhìn chiếc dù trẻ em trên tay Trần Đồ Y, màu xanh đậm yên tĩnh, mặt trên trang trí rất nhiều hoạ tiết nhỏ đáng yêu, trong đó có một cái trong suốt, đúng là thứ trẻ em sẽ thích.
Trần Đồ Y dẫn người vào thang máy, ấn tầng trệt, mới chậm rãi nói, "Là người yêu cũ mua, đây là dù của cô ấy, của mình là màu hồng phấn, bị cô ấy lấy đi rồi."
Du Nhất Thanh vốn đang cười dịu dàng, mặt đột nhiên suy sụp, dùng cổ họng phát ra một chữ đơn âm, "Ồ!"
Không có cảm xúc.
Phải nói là rất lạnh lùng "Ồ".
Trần Đồ Y đặt dù vào giá để dù ở cửa, Du Nhất Thanh không đợi cô trực tiếp vào văn phòng.
Trần Đồ Y vừa mới vào cửa, thì nhìn thấy Trương Tiểu Mỹ cầm cái ly, con ngươi nhìn Du Nhất Thanh phía trước một chút, lại hướng ánh mắt về phía cô.
Hô to: "Sao hai người lại đi làm cùng nhau?"
Du Nhất Thanh không phản ứng, chỉ lo đi về phía chỗ ngồi của mình.
Trần Đồ Y mở nụ cười, "Tình cờ gặp ngoài cửa." Cũng đi theo đến chỗ ngồi của mình.
Trần Đồ Y có chút thất thần, không có tâm tư triển khai công việc, nhàm chán lướt Weibo, không phải quảng cáo của một số ngôi sao, thì là một số video ngắn hài hước.
Cô theo bản năng mở một tấm hình, là một bức tranh biếm họa vẽ tay, một cô gái thất tình từ trên cao rơi xuống, xung quanh chất đầy đồ vật, khung giọng nói màu xanh lá cây trong Wechat, tặng hoa hồng vào Lễ Tình Nhân, hai vé xem phim, còn có một chiếc dù màu hồng phấn......
Chứng cứ đã từng yêu nhau biến thành một lưỡi lam sắc bén, đâm về phía cô, khiến cô rơi xuống, yêu sâu đậm bao nhiêu, tổn thương sâu đậm bấy nhiêu, đau đớn bấy nhiêu.
Hốc mắt cô dần ươn ướt, nhìn chằm chằm chiếc dù đến xuất thần, căn bản không để ý phía sau có thêm một người, cũng đang nhìn bức tranh này.
Đang nhìn cô nhìn bức tranh này.
"Sếp gọi cậu vào phòng." Du Nhất Thanh cắt đứt suy nghĩ của cô, để lại những lời này, rồi xoay người rời đi.
Trần Đồ Y tắt Weibo, điều chỉnh lại cảm xúc, đi theo vào phòng làm việc của sếp.
Trong cuộc họp, Du Nhất Thanh cũng không lạ thường, có việc thì nói chuyện, thỉnh thoảng nói đùa, thậm chí còn hoạt bát hơn hôm qua, vẫn luôn cười.
Nhưng lại giống như có chút không bình thường, cô ấy với ai cũng vừa nói vừa cười, duy chỉ có Trần Đồ Y, cô ấy giống như không nghe thấy, cũng không tiếp lời.
Trần Đồ Y cảm giác Du Nhất Thanh đã tức giận, rồi lại không biết vì nguyên nhân gì.
Sau khi tan họp, sếp nói muốn mời mọi người cùng xuống nhà hàng dưới lầu ăn cơm.
"Tôi có chút việc, sẽ không đi đâu." Du Nhất Thanh nói xong liền đi ra khỏi văn phòng, bóng lưng cô đơn.
Trần Đồ Y cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc, bước chân cô đơn này giống như đã từng quen biết.
"Đi đi đi, Đồ Y, chúng ta cùng đi ăn cơm." Sếp xô đẩy Trần Đồ Y.
Cơm nước xong xuôi, còn có chút thời gian nghỉ trưa, Trần Đồ Y thấy chỗ ngồi của Du Nhất Thanh trống không, đặt cà phê đã mua lên trên bàn cô ấy, bưng một ly khác trở lại chỗ ngồi của mình.
Muốn gửi tin nhắn cho cô ấy, rồi lại không biết nên hỏi như thế nào.
Có lẽ Du Nhất Thanh thật sự có việc, lấy quan hệ của hai người còn chưa tới mức phải báo cáo, tuy hai người trò chuyện rất thân thiết, giống như biết rõ ngọn ngành, nhưng dù sao cũng chỉ là đồng nghiệp mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ là bạn có thể trò chuyện.
Trần Đồ Y gục trên bàn, ngủ một lát, thẳng đến giờ làm việc mới tỉnh lại.
Lúc này, Du Nhất Thanh đã trở lại, ngồi vào chỗ ngồi, đẩy ly cà phê kia ra thật xa, cũng chưa từng mở ra, hình như là cố ý kéo dài khoảng cách, nói cho Trần Đồ Y, tôi không cần.
Trần Đồ Y thở dài, không nói với Du Nhất Thanh đó là cà phê mua cho cô ấy, chỉ uống ly cà phê giống như trong tay mình, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Cả buổi chiều, Du Nhất Thanh và Trần Đồ Y không nói một câu, ngay cả tan làm về nhà cũng không chào hỏi cô, chờ đến khi Trần Đồ Y kịp phản ứng, Du Nhất Thanh đã sớm không thấy bóng dáng, ly cà phê kia đã uống xong, an tĩnh nằm trong thùng rác.
Trần Đồ Y đợi đến khuya, mới cùng sếp ra khỏi văn phòng.
"Chị đưa em về nhé." Sếp nhiệt tình mời.
Quan hệ giữa Trần Đồ Y và sếp vừa là thầy vừa là bạn, lúc công ty mới thành lập Trần Đồ Y một mình đến thành phố H giúp cô ấy gầy dựng sự nghiệp, lúc Trần Đồ Y bị bệnh bị thương, là sếp đưa cô đi khám bệnh, cho cô đặc quyền, để cô quay về thành phố C làm việc ở nhà.
Trần Đồ Y theo lên xe, quen thuộc mở radio.
"Chị Cung Hi, xe này chị nên mang đi rửa rồi!" Trần Đồ Y trêu chọc, "Hôm nay trời mưa cũng không rửa sạch hôi bùn của xe chị."
Cung Hi nhìn đường, lui ra khỏi chỗ đậu xe ven đường, miệng lẩm bẩm, "Còn không phải do chị không có thời gian sao, dầm mưa thêm vài lần là sạch sẽ ấy mà."
Cung Hi quả thật rất bận, buổi trưa đến công ty, mười một giờ tối mới về, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều phải tự mình giải quyết.
Cung Hi thấy Trần Đồ Y không nói tiếp, lại oán than dậy đất nói: "Còn không phải em muốn về thành phố C, nếu không chị cần phải bận rộn đến vậy sao?"
Trần Đồ Y tự biết xấu hổ, đành phải cợt nhả nói: "Hì hì, em biết chị tốt với em nhất, quả thực chính là cha mẹ tái sinh!"
"Thôi đi cô ơi, em chỉ cần đừng giống như lần trước, làm chị tan nát cõi lòng, chị đã cám ơn trời đất rồi."
Trần Đồ Y gật đầu như giã tỏi, "Vâng vâng vâng vâng vâng!"
"Chị thấy em và Du Nhất Thanh hình như rất quen thuộc? Không phải hai người mới gặp nhau sao?" Cung Hi nhìn thoáng qua Trần Đồ Y, cố gắng nhìn ra chút manh mối từ vẻ mặt của cô.
Trong lòng Trần Đồ Y lộp bộp một tiếng, nhưng sắc mặt không hề gợn sóng.
"Cũng tạm ạ, không quen thuộc lắm. Lúc trước có bàn giao một số công việc trên Wechat." Trần Đồ Y trả lời rất thản nhiên.
"Chị sợ em lại dẫm vào vết xe đổ, tuy cô ấy nhìn giống mẫu người em thích, nhưng hai người không thích hợp." Cung Hi dặn dò Trần Đồ Y.
Trần Đồ Y ngược lại có chút khó hiểu, "Cái gì gọi là nhìn giống mẫu người em thích? Cô ấy là mẫu người nào?"
"Không thể nói rõ, chỉ cảm thấy đó là mẫu người em thích." Cung Hi nhìn về phía trước, nghiêm túc trả lời.
"Vậy cái gì gọi là bọn em không thích hợp, chị từ đâu mà nhìn ra?" Trần Đồ Y tiếp tục đặt câu hỏi.
Cung Hi cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nói tiếp, "Cô ấy có khuôn mặt mà em không trị được, em đừng bị nhan sắc của cô ấy mê hoặc!"
"Sao lại biến thành em thích cô ấy???" Trần Đồ Y có chút chột dạ, đành phải đề cao đê-xi-ben che giấu sự chột dạ của mình.
Thích, còn không thể nói rõ, nhưng hấp dẫn, quả thật có.
Ngay cả chính cô cũng không hiểu nổi hai ngày nay là chuyện như thế nào, cô là một người rất chậm nhiệt, chưa từng chủ động với ai, cũng sẽ không bởi vì vài ngày ngắn ngủi ở chung liền động lòng với ai.
"Hai ngày nay em mở họp, ánh mắt cũng sắp chiếu đến người ta rồi!", Cung Hi ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hùng hùng hổ hổ.
Trần Đồ Y muốn giải thích, lại cảm thấy nói gì cũng vô lực giải thích.
Bởi vì cô quả thật như thế, cô thừa nhận.
Ánh mắt của cô dán trên người Du Nhất Thanh.
"Nhưng hai người vẫn có chỗ tương đối xứng." Cung Hi vừa chuyển giọng gió, "Tên tương đối xứng."
"Xứng chỗ nào?"
"Cô ấy tên Nhất Thanh, em tên Đồ Y, hai người đều là Yi a!"
*Tên hai người đều là Yi: Nhất Thanh (Yi Qing), Đồ Y (Tu Yi).
Trần Đồ Y: "......"
"Nhưng hai người nhất định không thể ở bên nhau!!!" Cung Hi đảo mắt lại nổi trận lôi đình, "Em tỉnh táo lại một chút cho chị, đồ không biết cố gắng này!!!"
Trần Đồ Y trở lại khách sạn, tắm rửa xong, sấy khô tóc, đã là 12 giờ. Hai mắt cô thả lỏng nằm ở trên giường, nhìn khung thoại của Du Nhất Thanh trong điện thoại, còn dừng lại ở tin nhắn buổi sáng Du Nhất Thanh gửi tới 【Thức dậy rồi】【Đi làm rồi】.
Trần Đồ Y bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, rốt cuộc là phân đoạn nào khiến Du Nhất Thanh tức giận, cô mơ hồ cảm thấy là bởi vì chiếc dù kia, nhưng vì sao Du Nhất Thanh lại tức giận?
Đáp án trong lòng Trần Đồ Y, làm cho cô không dám ngẫm lại, bởi vì hơn phân nửa là mình tình nguyện, loại suy đoán không sợ này là không có ý nghĩa, sẽ chỉ làm cho tâm tình của mình càng thêm khó xử.
Vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại liền vang lên, hiển thị là bà nội sữa, là tên Trần Đồ Y lưu cho Du Nhất Thanh.
"Alo." Trần Đồ Y do dự ba giây bắt máy.
Bên kia điện thoại không có âm thanh, Trần Đồ Y hoài nghi di động của mình có phải bị hỏng hay không, hoặc là tín hiệu không tốt.
"Alo?" Trần Đồ Y lại nói một tiếng, cho đến khi nghe được bên kia truyền đến giọng nói có chút run rẩy.
"Xin lỗi, hôm nay mình đã giận cậu."
Thật sự là bởi vì mình mà tức giận, Trần Đồ Y có chút bối rối, lại có chút mừng thầm.
Trần Đồ Y không đợi bên kia trả lời, liền mở miệng dò hỏi, "Vì sao cậu tức giận?"
"Mình không biết, mình chỉ là không thoải mái." Giọng Du Nhất Thanh càng lúc càng run, có chút nức nở.
"Cậu làm sao vậy?" Trần Đồ Y nghe thấy cô ấy nói không thoải mái, còn tưởng rằng là trên cơ thể không thoải mái.
Du Nhất Thanh chậm chạp không nói gì, nhưng tiếng khóc nức nở càng lúc càng lớn, nghe được Trần Đồ Y lo sợ bất an.
"Cậu đừng khóc nha!" Trần Đồ Y treo trái tim, một lên một xuống.
Du Nhất Thanh hít một hơi, nói tiếp: "Mình vốn không nghĩ nhiều, nhưng mình thấy cậu đang nhìn bức tranh kia, mình liền biết mình xong rồi, mình trốn không thoát."
"Vậy cậu đừng trốn."
Trần Đồ Y nói rất nhỏ tiếng, nhưng đủ để cho hai người đều nghe thấy.
Cung Hi dặn dò còn văng vẳng bên tai, Trần Đồ Y lại không rảnh lo nhiều như vậy.
Sau một hồi trầm mặc, Du Nhất Thanh đột nhiên nói, "Mình muốn đi ngủ."
Du Nhất Thanh không đáp lại lời Trần Đồ Y, nhưng hình như là đáp lại.
"Ừ, ngủ ngon."
"Cậu cũng đi ngủ sớm chút đi." Du Nhất Thanh cúp điện thoại.
Trần Đồ Y nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, bắt đầu hối hận.
Một mặt, không xác định Du Nhất Thanh nói rốt cuộc là có ý gì, mặt khác, mình làm sao lại nói ra bốn chữ kia.
Không chỉ có vẻ khinh suất, còn là một đề tài chuyển hướng, có lẽ sẽ đẩy quan hệ của hai người vào một hoàn cảnh xấu hổ khác.
Vất vả lắm mới gặp được một người có hứng thú sở thích gần giống như thế, đặc biệt trò chuyện được, hơn nữa nguyện ý tốn thời gian nói nhảm, làm không tốt sẽ giống như người lạ. Ở chung ngắn ngủi này sẽ giống như một trận mưa mây, tới gấp, đi cũng nhanh.
Nhưng cũng may bốn chữ thông báo này, không để cho hai người bỏ lỡ.
Sau đó, Trần Đồ Y tặng chiếc dù trẻ em kia cho cháu trai, tựa như người lớn không thích hợp dùng dù trẻ em, quá khứ của cô cũng không thích hợp xuất hiện trong thế giới của cô và Du Nhất Thanh.
Dù trẻ em mới xứng với trẻ em.
Về sau, trong xe Du Nhất Thanh sẽ có thêm một chiếc dù, nhưng cũng không cho Trần Đồ Y mang đi. Cô ấy nói, mình không muốn trong hồi ức của mình và cậu, còn trùng hợp có bóng dáng người khác.
Trần Đồ Y chỉ cười cười, "Bình dấm lâu năm".
*
Lúc Trần Đồ Y tỉnh lại, vẫn duy trì tư thế tương tự, chân có chút tê dại, trên người có thêm một bộ quần áo, an ổn đắp lên người, lộ ra một mùi gỗ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trước mắt vẫn là mặt trời rực rỡ lên cao, nếu không phải trên bệ cửa sổ còn lưu lại dấu vết nước mưa, cơn mưa này như thể chưa từng tồn tại.
Trần Đồ Y ghé nhìn Du Nhất Thanh trên giường, tóc che khuất mặt mày, nhưng cũng có thể nhìn thấy cô ấy đang khẽ nhíu mày, cằm xinh đẹp rõ ràng, cổ trắng nõn thon dài.
Cô ấy vẫn đẹp như vậy.
Tướng mạo Du Nhất Thanh thuộc loại ngọt ngào đáng yêu, người ngoài nhìn ra ngũ quan của cô ấy linh động, là hương hoa ngọt ngào thấm vào ruột gan. Nhưng chỉ có Trần Đồ Y biết cô ấy trong trẻo nhưng lạnh lùng, là sự yên lặng của tuyết tùng và gỗ đàn hương, là sự lạnh lùng tươi đẹp của hoa hồng trên vùng đất không người.
Đây mới là Du Nhất Thanh chân thật, vô cùng tương phản.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
"Chưa quen biết em, thế mà đã buông bỏ hết dũng khí."