Một Đời Một Kiếp Yêu Em

Chương 19: Ác Độc



Hơn mười năm qua, vào những thời điểm khác nhau, tất cả những lời chân thành mà anh viết ra đều xuất hiện trước mặt Doãn Nguyệt Khuê, khiến trái tim cô rung động. Cô lau đi những giọt nước mắt đã tràn trên khuôn mặt không biết từ lúc nào, cất những bức tranh đó đi, đặt chúng vào chiếc tủ, rồi bước ra khỏi phòng làm việc.

Trong bếp, bữa sáng đã nguội lạnh, có sữa đậu nành, trứng luộc, bánh bao và bánh mì kẹp.

"Chồng, anh tìm được việc chưa?"Cô xem giờ, vừa ăn sáng vừa gửi tin nhắn cho anh

"Tìm được rồi bà xã. Lát nữa anh về, ngoan."Anh trả lời lại tin nhắn trong vài giây.

"Em đi ra ngoài một lát, Hạ Linh gửi cho em rất nhiều tin nhắn, đại khái là lo lắng cho em, chiều em đi gặp ông ngoại, buổi tối em sẽ trở về."

"Bà xã, tối hôm qua em mệt mỏi ngủ không ngon, bạn em gọi điện đến vì không tiện nên anh mới chuyển về chế độ im lặng.”

"Em hiểu rồi, đầu gỗ, ngoan."

Cô có thể tưởng tượng rằng anh lo lắng rằng bạn của cô sẽ trách cô vì đã cúp máy quá nhiều.

"Chồng ơi, đời này anh đừng có ý nghĩ bỏ rơi em, em không cho phép. Em rất yêu anh, rất yêu anh. Tình yêu vượt quá sức tưởng tượng của anh, em cũng có thể làm được. Lục Minh Phong, em rất may mắn, bởi vì ạnh đã trở thành chồng hợp pháp của em, em sẽ sủng anh đến cuối đời."

"Tuân mệnh, bà xã."

Trong một nhà kho đổ nát, Lục Minh Phong nhìn vào chiếc điện thoại của mình với nụ cười nhếch mép, vợ anh thật đáng yêu.

Có vợ cưng chiều, sợ gì? Anh không sợ bất cứ điều gì nữa.

Người đàn ông tóc đỏ đã bị thuộc hạ của Lục Minh Phong dạy dỗ đến mặt bầm tím, máu phun từ mũi ra, anh ta liên tục cầu xin tha mạng.

“Anh, người này chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Hạ Khôn hỏi.

"Lục thiếu, xin tha mạng cho tôi lần này, tôi không dám nữa. Là Lục Chấn Nam bảo tôi dùng thuốc, tôi làm việc gì cũng vì tiền, bên dưới còn có già có trẻ, xin tha mạng cho tôi!"

"Ừm? Trên có già dưới có trẻ, làm chuyện xấu tao nhất định phải tha mạng cho mày sao?"

Lục Minh Phong nhướng mày, anh cũng có vợ, ai động đến cô, anh sẽ không bao giờ buông tha

“Tay nào bỏ thuốc?” Trong giọng nói có chút lạnh lùng và tức giận, làm cho người ta rùng mình một cái.

Thuộc hạ đè người đàn ông tóc đỏ xuống, ấn cả hai tay lên bàn, người đàn ông tóc đỏ run như cầy sấy.

Lục Minh Phong cầm dao đâm vào mu bàn tay của người đàn ông tóc đỏ, khiến anh ta không ngừng hét lên.

"Tôi hôm nay tâm tình tôi rất tốt, không muốn nhìn thấy máu."



Người đàn ông tóc đỏ sợ đến mức tè ra quần, sau khi nghe những lời nói của Lục Minh Phong, anh ta mở mắt ra thấy con đang đâm vào ngón tay mình.

"Cảm ơn…"

“Đầu độc cho câm, cho vào bao ném xuống sông cho cá ăn.”

Người đàn ông tóc đỏ nghĩ rằng anh sẽ để anh ta đi, vì vậy đang định nói lời cảm ơn, những lời nhẹ nhàng của Lục Minh Phong ngay lập tức khiến cả người anh ta run rẩy.

"Không! Không! Lục thiếu, tôi có thể cùng ngài trao đổi một bí mật, tôi biết bí mật của Lục Chấn Nam cùng Lục Hàn Xuyên!"

Lục Minh Phong nắm tóc anh ta buộc hắn nhìn lên, anh ta nghĩ rằng anh ta có thể thương lượng các điều khoản, nhưng ...

"Mày, xứng cùng tao thương lượng sao?”

"Tao hôm nay tâm tình rất tốt, nếu là muốn phát một chút tin tức, tao có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nếu không nói, người nhà của mày sẽ cùng mày chôn cất."

Lục Minh Phong hoàn toàn là người đàn ông vô nhân đạo, tên tóc đỏ nghĩ rằng anh ta có cơ hội, nhưng bây giờ, người nhà của anh ta cũng trở thành cá và thịt.

"Lục Minh Phong, mày thật tàn nhẫn!"

Không thể ngờ rằng Lục Minh Phong, người thường nổi loạn, sẽ tàn nhẫn như vậy.

Gia tộc họ Lục, có ba con trai và một con gái trong thế hệ này, con cả là Lục Hàn Xuyên, thứ hai là Lục Chấn Nam, và thứ ba là Lục Minh Phong.

Lục Hàn Xuyên và Lục Chấn Nam là anh em sinh đôi, năm nay họ cũng 28 tuổi, là anh em cùng cha khác mẹ với Lục Minh Phong.

Nhưng không có ngoại lệ, tất cả họ đều là con ngoài giá thú của Lục Bác Văn.

Người con gái chân chính của Lục Bác Văn có với chính thất là Lục Uyển.

Lục Uyển năm nay hai mươi lăm tuổi.

Là đứa con ngoài giá thú của Lục Bác Văn do một người phụ nữ khác sinh ra, làm thế nào anh trở về nhà họ Lục? Lục Minh Phong không muốn nhớ lại những gì đã trải qua năm đó một lần nào nữa.

Về sau, mặc dù anh đã nhận ra tổ tiên, trở về gia tộc nhà họ Lục, đây là sự thật không thể chối cãi.

Lục Bác Văn đã chết mười lăm năm trước, có lẽ là do tiểu nhân có tài sản riêng, sống không được bao lâu, hiện tại Lục gia ông lão Lục Chấn Hải nắm quyền.

Lục Minh Phong còn có một người chú thứ hai, Lục Diên



Trong gia tộc này, mọi người sẽ đâm sau lưng nhau, trong những năm qua, với sự bảo vệ của Lục Diên, Lục Hàn Xuyên và Lục Chấn Nam dần nắm quyền.

Chỉ có Lục Minh Phong là cái gai trong mắt họ, người không được bảo vệ và không được chào đón.

Làm sao anh có thể để Doãn Nguyệt Khuê hiểu được bóng tối trong cuộc đời anh? Người con gái đã cho anh hi vọng, người con gái đáng để anh cả đời che chở, anh không muốn cô bị vấy bẩn bởi bùn đất nhơ nhớp.

.......

"Lý Minh Phong, cậu làm rất tốt. Nhiều năm như vậy, tôi làm trâu làm ngựa của cậu, nhưng cậu còn không nói với tôi rằng cậu đã kết hôn, ly rượu mừng cưới cũng không có."

Khi Lục Minh Phong trở về nhà vào buổi tối, cô vẫn chưa quay lại, anh đã gọi điện để xác nhận rằng cô và Hạ Linh đang ở cùng nhau có lẽ họ sẽ có rất nhiều điều để nói, anh sẽ đi đón cô ấy sau.

Trước bàn máy tính, Thẩm Ngôn đang gọi điện video với anh, lời nói đầy bất mãn, như là lập tức muốn từ nước ngoài bay về.

"Hôn lễ còn chưa tổ chức, nhưng đã chuẩn bị xong xuôi, đến lúc đó cậu không thể vắng mặt, tôi sẽ cho cậu một kì nghỉ lễ."

Lục Minh Phong lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra, nhìn đi nhìn lại ảnh chụp cả nhóm trên giấy chứng nhận, nhìn mãi không chán.

"Tôi bận rộn như vậy, cũng chỉ là chạy việc vặt mà thôi. Cậu, tài sản cả trăm tỷ, còn muốn ở một căn nhà nhỏ tồi tàn như vậy, may mắn phú bà không ghét bỏ cậu."

Trong lòng Thẩm Ngôn biết rất rõ, hiện tại thân phận của Lục Minh Phong ở tập đoàn LMK tại Mỹ là thể tiết lộ, hơn nữa mọi người trong nhà họ Lục đều không phải người tốt, khi Lục Minh Phong cảm thấy có thể tiết lộ thì đương nhiên sẽ tiết lộ.

Thoát thân bảo vệ chính mình, bây giờ, anh chỉ là một đứa con trai không biết gì và không có thực quyền. Anh vẫn là một chàng trai trẻ không được gia đình chào đón.

Trên thực tế, Lục Minh Phong rất tài năng trong tất cả mọi việc, anh ấy có những tác phẩm nổi bật trong ngành thiết kế, ngành tài chính và ngành xây dựng.

Giả heo ăn thịt hổ.

"Vợ có biết cậu ở Lam Sơn không có tiền không?"

"Biết."

"Vợ có biết cậu còn không có việc làm không?"

"Biết."

"Vợ có……"

"Dừng lại đi, đó là vợ tôi, Thẩm Ngôn, sao cậu cứ nhắc tới vợ? Đó là vợ tôi."

“…” Thẩm Ngôn cạn lời, nhắc đến cũng không được sao?