“ Không chịu nổi nữa…” Lục Minh Phong này không phải nói sẽ không bao giờ để cô khóc sao, tại sao cứ lên giường là hoá thú vậy.
“ Được rồi…bà xã.” Anh liên tục thúc mạnh vào người cô vài lần liên tiếp. Đôi chân đang buông lỏng của cô lập tức thít chặt khiến cho phía dưới của anh không ngừng co rút, anh lại tăng tốc ra vào vài lần nữa, cơ bắp trên người anh đều căng cứng hết cả lên, trong giây phút bùng nổ anh đã bắn toàn bộ tinh hoa vào trong người cô.
Doãn Nguyệt Khuê vừa trải qua một hồi kịch liệt ở trên bàn, cô tựa người vào vai anh được anh bế vào phòng tắm tắm rửa.
Khi mọi chuyện xong xuôi lại bế cô lên giường, ôm cô thì thầm với cô.
"Điều tuyệt vời nhất của cuộc đời anh là được kết hôn với em."
Doãn Nguyệt Khuê dù có mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ nghe thấy lời thì thầm của anh cô cũng cố đáp lại" Em cũng vậy em đã cưới được vị thần của đời mình. Em yêu anh, Lục Minh Phong chồng của em."
Trong trái tim của Doãn Nguyệt Khuê, Lục Minh Phong chính là một hình mẫu người đàn ông tiêu chuẩn, là ánh sáng, niềm tin của cô và là vị thần luôn bảo hộ cô.
Sáng hôm sau, Lục Minh Phong nói anh đi làm. Anh nói với cô rằng anh sẽ đi làm tài xế cho giám đốc của công ty điện ảnh và truyền hình thế kỷ Hoa Dương
Điều cô không biết là Công ty Điện ảnh và Truyền hình Thế kỷ Hoa Dương, nổi tiếng trong toàn bộ giới giải trí, cũng là một lĩnh vực thuộc tập đoàn LNK ở Mỹ
" Người này, sao lại để xe cho cô rồi? Anh ấy đi làm bằng cách nào? Bằng taxi? Bằng xe buýt?"Cô không nói nên lời khi nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho mình sau khi rời khỏi nhà.
"Em không cần dùng xe."
"Em có cần hay không là chuyện của em. Anh có để lại hay không để là chuyện của anh. Anh phải đi công ty không muốn lái xe. Dù sao thì Vũ Ngang có rất nhiều xe, có lẽ sẽ không để ý đến vấn đề này."
Lục Minh Phong nói rất tùy tiện, khi cô xem xong tin nhắn này cô lập tức hình dung anh như là một người quản gia của gia đình. Luôn tính toán, chi tiêu một cách hợp lý.
Người đàn ông của cô chăm sóc gia đình và muốn tiết kiệm tiền đổ xăng đi.
"Ông xã, chút tiền đổ xăng em cũng không phải không có, anh không cần phải tiết kiệm như vậy."
Lục Minh Phong đang ngồi trong xe, đeo tai nghe bluetooth, khi nghe thấy giọng nói của cô phát ra từ điện thoại, khóe miệng anh không khỏi nở một nụ cười ấm áp.
Anh có thể tùy ý lái một chiếc ô tô sang trọng ra khỏi gara, nhưng chỉ là anh không muốn.
Giả nghèo phải giả cho giống, mỗi ngày anh đều lo lắng vợ biết anh giàu cô sẽ không chiều chuộng anh nữa.Nếu cô cứ sủng anh như vậy, anh có thể giả nghèo cả đời.
"Ra ngoài cẩn thận một chút, có gì cần gọi điện thoại cho anh, anh lập tức tới."
Nhiều năm như vậy, lo lắng cho sự an toàn của cô đã trở thành thói quen của anh.