Một Đời Một Kiếp Yêu Em

Chương 50: Bỏ rơi



Trong phòng kín, anh đang ngồi một mình, căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá và rượu, khiến người ta có chút khó chịu.

Một giờ sau, anh lên lầu tắm rửa trong phòng riêng dành cho khách.

Khi nước trong vòi hoa sen rơi xuống, nước lạnh xối xả lên người anh, trong phòng tắm tràn ngập sương mù, gột rửa mùi thuốc lá và mùi rượu trên người anh.

Anh sẽ không quên người phụ nữ đó.

Người phụ nữ đã đưa anh đến thế giới này.

Dù chỉ nhìn thấy qua những bức ảnh khi còn bé nhưng hình ảnh người phụ nữ đó luôn in sâu trong trái tim anh.

Gần đây, số phận dường như đang đối xử tốt với anh, người phụ nữ anh yêu nhất đã kết hôn với anh.

Và anh trong một tình cảnh như vậy cũng gặp bà ấy.

Anh cho bà thời gian, nhưng, bà không nhận ra anh.

Người phụ nữ đã cho anh cuộc sống, lần đầu tiên gặp nhau bà đã chạy về phía anh rồi lại rời bỏ anh.

Trong khoảng một phút, nó dường như đã đặt một dấu chấm hết.

Có thể bà nhận ra anh, nhưng nếu nhận ra anh, bà cũng sẽ không lộ ra ngoài, xem ra cũng không cần tiếp tục tìm kiếm.



Có lẽ người phụ nữ đã quên rằng chính mình đã sinh ra anh .

Mẹ, là một từ tuyệt vời.

Mọi người phụ nữ đều có thể làm mẹ, nhưng có xứng hay không xứng thì không thể bàn luận.

Anh chỉ là sản phẩm thừa sau khi người phụ nữ đó và Lục Bác Văn chìm đắm trong lạc thú.

Vì vậy, bà đã ném nó đi như rác.

Không bao giờ quan tâm đến sống chết của đứa trẻ ấy.

Ngay cả trong trí nhớ của anh, bà cũng chưa từng liếc nhìn anh.

Trong tâm trí của mỗi cậu bé, mẹ có lẽ là ấn tượng đầu tiên của họ về những người phụ nữ trên thế giới này.

Mà anh, lại không có cơ hội này khắc sâu ấn tượng này.

Trong ký ức của anh, chú của anh nói rằng Lục Bác Văn đã bỏ rơi bà, và bà bỏ anh ở nông thôn để chú chăm sóc vì không có tiền. Bà đang học nghiên cứu sinh khi đến Lam Sơn đã gặp và yêu ông ta.

Khi còn là một đứa trẻ, Lục Minh Phong đã bí mật nghe được người phụ nữ gọi điện cho chú của anh và nói về gia đình và con cái của bà ấy, nhưng bà ấy tuyệt nhiên không nhắc một lời nào đến đứa con trai đang bị bỏ lại ở quê.



Anh chỉ là đồ bỏ đi. Chú không có con, lấy vợ cũng không, không dễ dàng gì nhưng cũng nuôi anh lớn khôn, để anh chăm chỉ học hành tới lúc được nhà họ Lục đón về.

Sau đó tại nhà họ Lục, Lục Chấn Hải nói với anh rằng Lục Bác Văn rất yêu bà ấy nên cũng yêu đứa con của họ sinh ra là Lục Minh Phong

Những lời cuối cùng của Lục Bác Văn với Lục Chấn Hải là tìm Lục Chấn Nam và Lục Hàn Xuyên, hai người họ cũng như anh.

Lục Chấn Hải cử người tìm thấy anh, trong nhiều năm, mặc dù Lục Minh Phong là một tay chơi, nhưng ông cũng không nói gì về anh.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy người phụ nữ đó, một phần nào đó trong trái tim anh lại rung lên như một tiếng chuông im lặng cổ xưa.

Người phụ nữ không nhận ra anh.

Không nhận ra con mình.

Cho dù có nhận ra, chắc bà cũng không nghĩ rằng anh lại trực tiếp xuất hiện trước mặt bà như vậy.

Từng bị bà ấy ném ra ngoài như rác rưởi, chưa bao giờ được nhắc đến, rác rưởi thừa thãi.

Sinh con là một sứ mệnh thiêng liêng của một người phụ nữ nhưng không phải người phụ nữ nào cũng xứng đáng gánh trách nhiệm ấy.

Vì vậy, trong mắt và trái tim anh, bà chỉ là người phụ nữ không quan trọng trong cuộc sống của anh.

Chút cảm xúc này bây giờ bộc phát ra ngoài, nhất thời chỉ làm phiền anh mà thôi.