Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 29



Tháng bảy là thời điểm cây cối nở hoa đẹp nhất.

Sau một tuần mưa tầm tã, cuối cùng mặt trời cũng chiếu sáng trở lại, bầu trời có

chiều sâu và độ dày tựa như mặt biển, mỗi một đám mây trôi trên bầu trời đều

phản chiếu những bông hoa nở rộ trên cánh đồng bát ngát.

Hứa Chu phiền lòng vì dấu vết trên người Trình Trục nên khoảng thời gian này

khó tránh khỏi việc mất hứng thú.

Hôm nay, sau khi hái ngô xong, anh ta lang thang không mục đích, không ngờ

lại bắt gặp Tôn Minh Trì.

Đối phương đang ôm con mèo mà anh ta đã từng bế trước đó, ngồi xổm bên

cạnh bông hoa trước cửa nhà chú Trần, mặc áo vest sạch sẽ, cánh tay lộ ra vẻ

lực lưỡng, râu trên cằm chưa cạo, khuôn mặt trông rất bình tĩnh, con mèo nằm

trong lòng anh, hình ảnh hài hòa đến khó hiểu.

Hứa Chu nhìn một lúc rồi mới đi tới trước mặt anh nói: “Đó là Trình Trục trồng

đấy.”

Nghe thấy tiếng, Tôn Minh Trì ngẩng đầu lên: “Vậy hả?”

“Đừng để mèo của anh làm hỏng nó.”

Tôn Minh Trì cười nhẹ, im lặng không nói gì.

Hai cây thục quỳ mọc đối diện nhau, những bông hoa trên thân cành mọc lên rõ

ràng, màu của cánh hoa tam giác nhạt dần từ trong ra ngoài.

Tôn Minh Trì không nể nang gì hái một bông xuống, Hứa Chu không kịp ngăn

cản, chỉ thấy anh ném hoa cho Tiểu Trúc Tử chơi, hoàn toàn không để ý đến lời

anh ta nói. Hứa Chu nói không nên lời, anh ta thầm nói trong lòng nhà họ Tôn

đúng là không phải thứ tốt đẹp.

Một lúc sau, Tôn Minh Trì quay đầu nhìn Hứa Chu, chậm rãi xoa lưng Tiểu

Trúc Tử, hỏi: “Cậu thích em ấy à?”

Hứa Chu sững sờ một lát, sau đó nhận ra “em ấy” là đang ám chỉ Trình Trục,

anh ta lập tức nói thẳng: “Liên quan gì đến anh?”

“Tôi chỉ hỏi chút thôi.” Tôn Minh Trì vẫn mỉm cười: “Cậu không có dũng khí

theo đuổi à?”

Anh nói: “Hay là cậu sợ em ấy thích người khác rồi?”

Sắc mặt Hứa Chu không được tốt lắm.

Tôn Minh Trì mỉm cười, anh cũng không định đào bới, vậy nên dứt khoát đứng

dậy rời đi.

Con mèo con trong tay hung dữ gào lên với Hứa Chu.

Bên này, Trình Trục đến kỳ kinh nguyệt đúng kỳ, cô nằm ườn ở nhà, lần đầu có

cảm giác muốn vẽ nhanh, tuy tốc độ không thể so sánh được với lúc ở trung tâm

tập luyện năm đó, nhưng vẫn tương đối hiệu quả.

Ngoài việc phác thảo, Trình Trục còn viết mấy trăm chữ nghệ thuật, có điều chữ

viết rất cứng, có thể dễ dàng nhận ra cô không có bất kỳ cảm xúc nào, hoàn toàn

chỉ là đang nặn rác.

Hôm nay trong trấn có hội chợ, ông nội Trình muốn mua một món đồ, Trình

Trục đã lâu không đi lại, lập tức nhận công việc chạy vặt này.

Các trấn có hội chợ đều trở nên nổi tiếng hơn, hai bên đường đầy rẫy những xe

hàng và lều lán tạm thời, dân làng ở các thôn gần đó đua nhau kéo đến đây,

đường phố tấp nập người qua lại, thậm chí còn có người lớn cõng trẻ con đến

xem.

Mặc dù khung cảnh nhộn nhịp, nhưng trên mặt đất lại có rất nhiều rác, điều này

cho thấy việc quản lý rác thải ở nông thôn là điều vô cùng cấp thiết.

Sau khi mua rau và hạt giống cần thiết cho ông nội Trình, Trình Trục bắt đầu

mua sắm đồ của mình.

Lúc nhận được cuộc gọi của Tôn Minh Trì, Trình Trục đang xem quần áo trong

một gian hàng.

Quần áo treo đầy một giá, Trình Trục thấy mà hoa cả mắt. Đúng lúc này, bà chủ

đang cầm mấy chiếc váy trong tay, Trình trục ưng một chiếc trong số đó, cô ra

hiệu cho bà chủ đưa cho cô để cô vào thử đồ.

Gọi là phòng thay đồ, song thật ra nó chỉ là một tấm vải được treo tạm để che

chắn.

Bình thường, không có ai thử quần áo cả, thường thì mọi người sẽ ướm qua lên

người rồi trả tiền luôn. Hôm nay bà chủ mới gặp người kỳ lạ như Trình Trục,

nhìn thoáng qua trông rất giống người có tiền, song lại không mua luôn chiếc

váy rẻ tiền mà nhất định phải thử trước mới được. Bà chủ không có lựa chọn

nào khác ngoài việc kéo cho Trình Trục một “phòng thay đồ” đơn giản.

Trên điện thoại.

Tôn Minh Trì hỏi Trình Trục: “Em đang ở trên trấn à?”

“Làm sao?”

“Hỏi thôi.”

“Không.”

“Thật à?”

“Tin hay không thì tùy.” Trình Trục vào phòng thay đồ.

Ngay khi cô cúp điện thoại, tấm rèm lại bị vén lên, một bóng người cao lớn

nhanh chóng chen vào.

Trình Trục bị Tôn Minh Trì dọa giật mình, cô phải cố gắng hết sức mới có thể

đè nén tiếng thét vọt lên trong cổ họng.

Cô khó tin hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Tôn Minh Trì không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Trình Trục.

Không gian nhỏ hẹp vì có thêm một người mà càng chật chội hơn nhiều, nhiệt

độ xung quanh cũng tăng chóng mặt.

Trình Trục vừa lo lắng vừa sốt ruột: “Hỏi anh đấy!”

“Không phải em bảo em không ở trên trấn hả?”

“…”

Tôn Minh Trì liếc mắt nhìn cô, thấy Trình Trục lắp bắp, lúc này anh mới chậm

rãi trả lời Trình Trục: “Tan làm sớm nên đi ngang qua đây.”

Ánh sáng trong phòng thay đồ lờ mờ, chỉ có chút ánh sáng hắt từ trên cao

xuống, chiếu sáng hai người họ.

Cái bóng do ánh sáng chiếu đến của Tôn Minh Trì đổ bóng lên người Trình

Trục, cơ thể Trình Trục bị cắt thành nhiều phần, sáng tối rõ ràng, giống như một

bức tượng thạch cao trong cuộc triển lãm.

Nhưng tượng thạch cao sẽ không mặc quần áo hợp thời trang như vậy.

“Tôi phải thay quần áo.”

“Thay đi.” Tôn Minh Trì không có động tĩnh gì.

Hai người đứng rất gần nhau, ngực Trình Trục áp sát vào cánh tay Tôn Minh

Trì, Tôn Minh Trì lặng lẽ lui về phía sau một chút.

Thấy anh vẫn không có ý định ra ngoài, Trình Trục coi như anh không tồn tại,

cởi áo ngắn tay trước, sau đó cởi quần jean dài, động tác mang theo ý khiển

trách rõ ràng.

Nhìn thấy những dấu vết trên đùi cô, Tôn Minh Trì ngạc nhiên nói: “Sao mấy

dấu này vẫn chưa tan vậy, anh có dùng nhiều sức đâu.”

“Anh còn dám nói là mình không dùng sức?” Trình Trục cười lạnh, nhanh

chóng mặc váy vào rồi quay lưng lại: “Kéo giúp tôi.”

Anh cụp mắt xuống, đưa tay vén đuôi tóc ngắn của cô ra, sau đó kéo khóa lên

giúp cô.

Mặc dù là váy hoa màu tím nhạt, nhưng mặc lên người cô lại không có cảm giác

quê mùa, ngược lại trông rất ngây thơ, ngây thơ đến mức không giống Trình

Trục, ít nhất không giống như Trình Trục mà Tôn Minh Trì biết.

Rốt cuộc cô gái Trình Trục này ngây thơ ở đâu, rõ ràng cô là một con cáo nhỏ

đầu toàn thứ đồi truỵ.

Trình Trục xoay người lại, dùng tay vuốt eo, sau khi xác nhận kích thước của

váy không có vấn đề gì mới ngẩng đầu lên nhìn Tôn Mình Trì.

“Thế nào?” Cô hỏi.

Tôn Minh Trì trả lời cô: “Đẹp.”

“Đẹp thật à?” Trình Trục cố tình bắt lỗi.

Tôn Minh Trì không lên tiếng, mỉm cười nhìn cô.

“Ngay cả khen cũng không biết.” Trình Trục mím môi, kéo rèm định đi ra

ngoài, nhưng Tôn Minh Trì lại nắm lấy cổ tay Trình Trục kéo cô về, bàn tay to

mạnh mẽ siết chặt sau gáy Trình Trục rồi hôn cô.

Cho dù có rèm che thì vẫn là đang ở trên đường.

Trình Trục có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bà chủ với những khách khác,

cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, cũng không dám giãy giụa dữ dội, chỉ trừng mắt

nhìn Tôn Minh Trì muốn anh dừng lại, nhưng Tôn Minh Trì không quan tâm,

anh vẫn ôm cô hôn, môi lưỡi dây dưa.

Trình Trục không có chỗ nào để trốn, cô ngửi thấy mùi bia trong miệng của Tôn

Minh Trì.

Một lúc lâu sau, Tôn Minh Trì buông cô ra, nở nụ cười tiêu chuẩn: “Đẹp đến

mức làm anh cứng luôn.”

“…”

Cửa hàng đơn giản, song dòng người lại nườm nượp không dứt.

Sau khi ra khỏi phòng thay đồ, Trình Trục nhìn quanh, thấy có ít nhất mười

người đang xem quần áo và chỉ đứng cách phòng thay đồ tạm thời vài mét. Họ

chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhận ra vừa rồi trong phòng thay đồ xảy ra chuyện gì.

Da đầu Trình Trục tê dại một hồi, cô nhắm mắt để bình tĩnh lại, thầm nhủ Tôn

Minh Trì đúng là “bệnh”.

Sau khi đứng đợi bên cạnh bà chủ một lúc, thấy bà ấy đã nhàn rỗi, Trình Trục

mới hỏi: “Cháu lấy cái này, giá bao nhiêu vậy?”

Có quá nhiều câu hỏi của khách hàng cần trả lời, bà chủ mệt đến mức khô

miệng. Lúc đầu, bà ấy không trả lời Trình Trục, mà cầm ấm nước lên đổ nước

vào cổ họng như một con trâu, sau khi trôi họng định nói chuyện, lại thấy Tôn

Minh Trì bước ra từ trong tấm rèm, bà ấy ho khan mãi không thôi.

Ở đây chỉ bán quần áo phụ nữ, người đàn ông bước ra từ phòng thay đồ ở đâu

lòi ra vậy.

“Bao nhiêu tiền ạ?” Trình Trục hỏi lại lần nữa.

Bà chủ xoa ngực bình ổn cơn ho rồi mới nói: “Sáu mươi đồng.”

Bà ấy lẳng lặng nhìn Tôn Minh Trì đứng phía sau Trình Trục, thấy Tôn Minh

Trì mỉm cười gật đầu với mình.

Ôi trời, biến ra một chàng trai vừa cao vừa ngon…

Bà chủ khẽ hỏi Trình Trục: “Người đẹp, bạn trai của cháu à?”

Trình Trục mặt không đổi sắc: “Kẻ thù ạ.”

“Nói dối hả?” Bà chủ không tin.

“Cháu không nói dối đâu, mẹ cháu bỏ trốn với bố của anh ấy.”

“Bây giờ làm gì có chuyện như vậy, chắc chắn là cháu lừa cô, quan hệ của hai

đứa rất tốt, cô nghĩ là nó thích cháu đấy.”

Trình Trục kéo khóe miệng nói: “Thật không ạ…”

Bà chủ định nói thêm gì đó, nhưng Trình Trục đã lấy ra một trăm đồng và nhắc

bà ấy trả lại tiền thừa.

Thấy Trình Trục không hề mặc cả, bà chủ cười đến mức nếp nhăn ở khóe mắt

nhăn thành một chùm hoa.

Chẳng cần biết là người yêu hay kẻ thù, ba ai bỏ trốn với mẹ ai, lúc này kiếm

tiền mới là quan trọng nhất. Bà ấy nhanh chóng lấy hai tờ hai mươi đồng cũ từ

túi xách đeo trên eo ra đưa cho Trình Trục, luôn miệng nói: “Người đẹp, lần sau

lại đến nhé!”

Trình Trục đồng ý, cô cầm bốn mươi đồng quay người lại, nhưng lại phát hiện

không thấy Tôn Minh Trì đâu cả.