Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 42



Sau khi Trình Nhất Dương rời đi, Trình Trục bấm số điện thoại.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin vui lòng gọi

lại sau.”

Trình Trục gọi liên tiếp ba lần nhưng không được bắt máy, nếu không là âm báo

nhắc nhở thì là điện thoại tắt máy.

Rõ ràng Tôn Minh Trì đã chặn cô.

Trình Trục nhìn chằm chằm vào điện thoại, thở ra một hơi.

Thấy Trình Trục quay trở lại, nhân viên bảo vệ cách đó không xa nhìn trái nhìn

phải, trông dáng vẻ cô rất khả nghi nên người ta hơi cảnh giác. Người đó đang

muốn bật máy nhắn tin, chợt thấy đôi chân dài của Trình Trục sải bước đi về

phía mình, sau đó nghe thấy cô hỏi: “Bác có thể cho cháu mượn một đồng xu

được không? Cháu sẽ chuyển Alipay trả bác.”

Sau khi nhận được đồng xu, Trình Trục đứng trước đài phun nước, tâm trạng

bình tĩnh khác thường.

Cô nhìn xuống, thấy trong đài phun nước có vô số đồng xu, không biết nên ném

ở vị trí nào để ông trời có thể nhìn thấy.

Mắt đảo qua đảo lại trái phải, cuối cùng dừng lại ở một bục nhỏ ở giữa, nơi có ít

đồng xu nhất.

Giây tiếp theo, đồng xu màu trắng bạc bay lượn trên không trung, ánh sáng bạc

lóe lên, chỉ nghe “tõm” một tiếng, đồng xu ngừng quay, rơi xuống nước rồi từ từ

chìm xuống, cuối cùng an toàn dừng ở vị trí cách mục tiêu mười centimet về

bên trái, nằm trên cùng của một đám đồng xu.

Không tệ, Trình Trục nghĩ, có lẽ ông trời không so đo khoảng cách đâu.

***

Gần đây tàu thuyền đánh cá được mùa bội thu, hôm nay lại có mấy lô hàng lớn,

cần rất nhiều nhân công bốc vác.

Trên bến tàu nhộn nhịp, người đi biển đều đã lên bờ, nhiều công nhân tạm thời

đang bốc dỡ.

Mấy chủ thuyền hét lên: “Bên này trước! Dỡ những thứ này trước!”

Sau khi tạm biệt Lý Chinh Châu, Tôn Minh Trì vội vã đến bến tàu, nhanh chóng

thay quần áo rồi bước vào khoang thuyền.

Vừa đi vào là ở lại vài tiếng, chuyến này toàn là hải sản đông lạnh, một bao ba

mươi cân, vừa nặng vừa lạnh. Mồ hôi trên người Tôn Minh Trì ướt rồi lại khô,

khô rồi lại ướt, tay đeo găng tay đã bị đông cứng, trán và mũi lấm tấm mồ hôi.

Nếu nói công việc này vất vả thì đúng là rất vất vả, lúc mới đến Tôn Minh Trì

không chịu nổi. Mệt mỏi là một chuyện, quan trọng nhất là mỗi lần chuyển hải

sản, sau khi về nhà tắm rửa anh cũng không thể rửa sạch mùi tanh, lúc ngủ mùi

cứ quẩn quanh chóp mũi, như thể bị ngâm trong đó vậy.

Nhưng chuyển nhiều lần cũng thành quen, bọn họ đều là đàn ông trưởng thành,

sống cẩu thả, vậy nên cũng không ai chú ý đến quá nhiều.

Khi Tôn Minh Trì trở ra, trời đã gần tối và mưa nhỏ.

Ánh chiều tà rất đẹp, bên bờ biển có màu sắc tuyệt diệu như hồng như xanh,

giống như hai miếng vải gạt đan xen, hiện ra ánh sáng màu tím, trong tầm mắt

đều là bóng dáng của những con tàu, toát ra một một cảm giác vừa bình yên lại

bận rộn.

“Minh Trì.” Nhân viên tạp vụ đúng lúc đi tới gọi Tôn Minh Trì.

“Sao thế?”

“Bên ngoài có một cô gái đang tìm anh, thấy cô ấy đợi anh cũng lâu rồi nên tôi

đưa cô ấy vào, bây giờ cô ấy đang ở trong phòng chúng ta đấy.” Người nọ cười

hì hì nói: “Thằng nhóc nhà anh diễm phúc vẫn chưa cạn đâu.”

“Diễm phúc cái rắm, không hỏi tôi một tiếng đã đưa người ta vào, lỡ như không

phải người tôi quen thì sao.” Tôn Minh Trì cau mày, mắng anh ta.

“Thế còn người phụ nữ trước kia đến tìm anh thì sao?”

“Kết hôn rồi.”

“Cái gì!”

Nghĩ đến vẻ mặt như muốn giết mình của Lý Chinh Châu, Tôn Minh Trì cảm

thấy khắp người rất thoải mái.

Thật sự là Lý Tắc Hinh không định chạy sớm như vậy, dù sao đám cưới cũng

bàn xong cũng chưa được bao lâu, thậm chí còn chưa công khai trong thôn, cô

ta còn rất nhiều thời gian chuẩn bị đồ đạc. Nhưng ai bảo Lý Chinh Châu phá vỡ

tiết tấu của Tôn Minh Trì trước, anh nhàn rỗi không có việc gì làm, cho nên đã

giúp Lý Tắc Hinh đẩy nhanh tiến độ.

Bến tàu luôn ồn ào, những cột đèn cao toả ra ánh sáng hình tròn sau khi trời tối.

Nhân viên tạp vụ ngập ngừng, “Sao trông anh lại vui vậy?”

“Kết hôn không phải là chuyện tốt sao?” Tôn Minh Trì vui vẻ nói.

“Đúng thật là chuyện tốt… Nhưng phụ nữ thời nay thay đổi nhanh như vậy à?

Trước kia ngày nào cũng đến gặp anh, sao quay đầu lại đã kết hôn rồi.” Nhân

viên tạp vụ hoảng hốt một trận, nghi ngờ hỏi: “Minh Trì, không phải là tại anh

không được đấy chứ?”

“Không được con mẹ cậu.” Tôn Minh Trì đá anh ta không chút thương tiếc.

Người nọ cười không ngừng: “Tôi nói đùa thôi.”

Tôn Minh Trì tháo găng tay ném xuống đất, túm lấy vạt áo lau mồ hôi trên mặt,

thản nhiên hỏi: “Người trông như thế nào?”

“Cái gì?”

“Cô gái cậu vừa đưa vào.”

Người nọ suy nghĩ một lúc: “Trắng sáng.”

“Ồ.” Tôn Minh Trì dừng lại, quay sang hỏi anh ta: “Cậu vừa nói dẫn vào đâu?”

“Phòng của chúng ta.”

***

Trong phòng.

Vẫn là chiếc đèn hỏng không thể chiếu sáng nổi một nơi nhỏ bé.

Lon bia vương vãi khắp sàn nhà, những lá bài poker tán loạn trên bàn, có lẽ là

đánh xong thì vất lên đó.

Tiểu Dương vò đầu bứt tai, không ngừng nhìn lén Trình Trục.

Lần trước nhìn từ xa đã trắng, bây giờ nhìn gần trông còn trắng hơn, nhưng cô

gái này có quan hệ gì với Tôn Minh Trì?

Tiểu Dương thì thầm với nhân viên tạp vụ bên cạnh: “Không biết tại sao, tôi rất

lo lắng.”

“Anh có vợ rồi, anh còn lo lắng cái gì.” Bên kia thì thầm, ngước mắt lên liếc

nhìn Trình Trục lần nữa.

Ừm… Đẹp thì đẹp, nhưng nhìn cũng quá hung dữ.

Ngoại trừ Tiểu Dương, những người còn lại đều là thanh niên chưa lập gia đình,

người trẻ nhất chỉ mới mười mấy tuổi, bọn họ đều lớn lên trong thôn.

Trình Trục ngồi giữa mấy người, thái độ rất tự nhiên, thậm chí còn chủ động tìm

đề tài.

Cô hỏi: “Khi nào Tôn Minh Trì mới về?”

“Chuyển hàng xong sẽ về nghỉ ngơi.”

“Mọi người đều sống ở đây sao?”

“Tôi sống ở đây, những người khác chỉ nghỉ ngơi ở đây.” Một thanh niên da

ngăm đen trả lời.

“Mọi người làm ở đây bao lâu rồi?”

“Chỉ có tôi mới làm mấy tháng, còn lại bọn họ đều làm mấy năm rồi.”

Trình Trục phủi bụi trên bàn, tự rót cho mình một ly nước uống: “Một tháng anh

có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Ít thì mấy ngàn, nhiều thì mấy vạn.” Thanh niên trẻ tuổi nhất nói như vậy,

những người khác thở dài vỗ vỗ cậu ta: “Nghe thì vậy, nhưng phải làm cả ngày

lẫn đêm thật sự rất mệt.”

“Tôn Minh Trì thì sao?”

“Anh ấy hình như không ký hợp đồng nên rất tự do, nhưng lương không cao

lắm.”

“Ừm.” Trình Trục gật đầu, lại hỏi: “Mọi người bao nhiêu tuổi?”

Tiểu Dương lập tức nói: “Không lớn bằng Minh Trì, ở đây anh ấy là người lớn

nhất.”

“….”

Không hiểu sao, biểu cảm của Trình Trục lại hơi sâu xa.

Một lúc sau, sắc mặt mọi người đều trở nên có chút kỳ lạ, đứa nhỏ nhất từ cổ

đến chóp tai đều đỏ bừng.

Tiểu Dương mờ mịt: Có phải tôi đã nói sai gì rồi không?

Một công nhân đột nhiên đứng dậy, thấy mọi người đang nhìn mình với đôi mắt

sáng quắc, anh ta xấu hổ nói: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Nói xong, anh ta chán nản bước ra khỏi phòng, sau khi ra ngoài nhìn thấy bầu

trời mới thoải mái thở phào nhẹ nhõm.

Bầu không khí bên trong quá ngột ngạt, không hiểu sao mọi người vẫn còn ngốc

ở đó.

Anh ta châm một điếu thuốc, túm lấy một người hỏi: “Cậu có thấy anh Trì đâu

không?”

“Tôi vừa thấy anh ấy đi hướng này.” Người nọ quay đầu lại, hai mắt sáng lên,

“Bên này.”

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Trình Trục nhìn ra.

Đầu tiên là một bàn tay to quen thuộc khoác lên cửa, chỉ có thể nhìn thấy nửa

thân trên của người đến.

Rất cao, cơ bắp trên cánh tay rõ ràng, trên đó còn có vài giọt nước, anh mặc

chiếc áo ba lỗ hơi bẩn, có thể nhìn thấy mái tóc đen ngắn phía sau đầu. Trình

Trục nhìn chằm chằm, cô biết cảm giác khi bị đâm vào như thế nào, nó cứ gai

gai.

Tôn Minh Trì dường như đang nói chuyện với ai đó ngoài cửa, một lúc sau, anh

liếc nhìn vào trong.

Bốn mắt thình lình chạm nhau, Tôn Minh Trì dừng lại rồi quay đi.

Lần này, ngay cả nửa người cũng không thể nhìn thấy, tay cũng rút lại, chỉ có

âm thanh vụn vặt.

Trình Trục mím môi, đứng dậy, gọi ra ngoài cửa: “Tôn Minh Trì, anh vào đây.”

Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên, như thể họ đã nghe thấy một bí mật nào

đó.

Bàn tay lại xuất hiện, ngón tay gõ hai lần lên tấm cửa, lộ ra đầu của người đàn

ông.

Tôn Minh Trì nhìn chằm chằm Trình Trục hai giây, sau đó ngoắc ngón tay: “Ra

đây.”