Trên con phố Thành Tuyền, Hách Soãn Khuynh thong dong rảo bước trên vỉa hè thưa người. Huyết Kiệt Boan đủng đỉnh theo sau anh, một tay anh ta cầm kẹo Milkita bỏ vào miệng ngậm, tay còn lại xách túi bánh bao thật to. Hách Soãn Khuynh quay đầu nhìn Huyết Kiệt Boan.
"Anh thấy sao, mấy món đó ngon lắm đúng không. Lần sau tôi lại đưa anh đi ăn tiếp nhé. Còn giờ thì chúng ta phải làm chút việc tích chút đức cho anh."
Huyết Kiệt Boan lạnh nhạt quay mặt đi, anh hờ hững nhếch mép cười trừ. Hách Soãn Khuynh bước tới trước mặt một cậu bé bán vé số, anh quay người lấy ra một cái bánh bao nóng từ cái túi trên tay Huyết Kiệt Boan. Hách Soãn Khuynh vừa đưa bánh cho cậu bé vừa chỉ tay về phía Huyết Kiệt Boan.
"Anh ta cho nhóc đấy, ăn đi cho đỡ đói."
Huyết Kiệt Boan đảo mắt lảng tránh. Hách Soãn Khuynh vô cùng vui vẻ, anh chạy dọc con phố, lấy danh nghĩa của Huyết Kiệt Boan để tặng bánh từ thiện. Gầm cầu hay rìa bãi rác anh đều đã đi qua, hết túi bánh này đến túi bánh khác được tặng đi.
Trời sầm tối, Hách Soãn Khuynh mệt nhoài ngồi thần ra trên chiếc ghế đá. Huyết Kiệt Boan cầm chai nước, anh bước tới mở sẵn nắp chai rồi đưa cho Hách Soãn Khuynh.
"Uống chút nước đi."
Hách Soãn Khuynh cầm lấy chai nước, anh hớp một ngụm thật lớn rồi bỏ chai xuống mặt ghế đá.
"Mệt thật đấy!"
Huyết Kiệt Boan bỗng nhiên thấy ngực trái đau nhói từng cơn. Anh hơi khom người, tay bấu hờ lên ngực, cặp lông mày cau lại.
"Sức mạnh hiện tại quá yếu, nếu không tìm thấy linh hồn thật sự thì cái xác này cũng sẽ biến mất. Nhưng biết phải làm thế nào đây, mình không biết linh hồn của mình đang ở đâu."
Anh bất mãn nhắm nghiền mắt lại, cặp lông mày xếch ngược cau có một cách khó chịu. Toàn thân anh rực lên ngọn lửa màu đỏ yếu ớt. Hách Soãn Khuynh thấy vậy liền lo lắng, anh chồm người lên thấp thỏm hấp tấp hỏi ngay.
"Uây này Huyết Kiệt Boan, anh sao thế? Trong người không thoải mái à.. hay là thấy khó chịu ở đâu?"
Huyết Kiệt Boan giơ hai tay lên khua nhẹ vài cái, anh khẽ lắc đầu cố tỏ ra mình rất ổn.
"Có lẽ là.. linh hồn chưa vững, hoặc là.. do ta còn quá yếu."
Hách Soãn Khuynh nghiêng đầu nghiêm túc quan tâm.
"Vậy.. anh có sao không?"
Huyết Kiệt Boan cười nhạt an ủi.
"Không sao, chắc sau vài ngày sẽ có tiến triển tốt thôi."
Hách Soãn Khuynh thở dài nặng nề. Anh quay mặt nhìn đi nơi khác, hít thở thật sâu.
"Không biết anh đang nói thật hay là nói dối. Nhưng nếu anh thấy không ổn thì cứ nói với tôi. Tôi nhất định sẽ giúp anh."
Huyết Kiệt Boan thản nhiên cúi người áp sát mặt mình với mặt Hách Soãn Khuynh. Anh đưa tay ra túm lấy cổ tay Hách Soãn Khuynh rồi mỉm môi cười nhẹ, anh lí nhí trong cổ họng với chất giọng trầm tinh nghịch.
"Ta nói dối ngươi đấy. Ta thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Ngươi nên nhớ, ta là thần."
Hách Soãn Khuynh nhoẻn miệng thở nhẹ một cách rất chân thành. Anh đặt tay mình lên bàn tay Huyết Kiệt Boan.
"Nghe cái tên Vô Tâm Vô Tủng hôm trước nói rằng anh còn rất yếu. Nên tôi quan tâm một chút thôi."
Ngưng lại vài giây, Hách Soãn Khuynh ngượng ngùng nói tiếp bằng giọng nhỏ hơn, êm hơn.
Huyết Kiệt Boan chậc lưỡi nở nụ cười khoái chí, anh cúi người cầm chai nước lên nhanh tay xoay nắp lại. Anh vội vàng chạy theo Hách Soãn Khuynh.
* * *
Bầu trời đêm Hà Nội lộng gió, Hách Soãn Khuynh đi bộ trên cây cầu bê tông dài. Ghé đầu ngó nhìn mặt sông tối đen, Hách Soãn Khuynh bỗng thấy có chút buồn.
"Huyết Kiệt Boan này, cái tên Vô Tâm hôm trước có còn quay lại tìm anh nữa không?"
Huyết Kiệt Boan bình thản trả lời.
"Ta không biết."
Hách Soãn Khuynh đi chậm lại, anh tò mò hỏi thêm.
"Còn cái tên Huyễn Uyển Huyễn Huyền gì đó nữa. Không lẽ cái chức ma chủ ấy tốt đến mức khiến hắn phải làm vậy sao?"
Huyết Kiệt Boan thật thà trả lời, từng bước chân nặng trĩu cố sánh vai với Hách Soãn Khuynh.
"Hắn hiện tại không phải là hắn, có lẽ hắn bị tâm ma của người khác điều khiển. Mà dù ta có nói thì chưa chắc ngươi đã hiểu được. Ta tin, Vô Tâm hành xử như vậy là có lý do."
Hách Soãn Khuynh bỗng đứng khự lại giữa cầu. Huyết Kiệt Boan hơi bất ngờ bèn ngẩng đầu nhìn lên cao. Mắt tròn mắt dẹt, anh cau mày cất giọng trầm khàn.
"Vô Tâm."
Hách Soãn Khuynh đưa tay ra, chỉ dáng người đứng trên đầu cầu.
"Đây là cái tên hôm trước ở bệnh viện đúng không?"
Huyết Kiệt Boan ngang ngạnh đứng nhìn, Vô Tâm từ từ bay xuống đáp chân yên vệ trên mặt đất. Chẳng ai hẹn ai, Hách Soãn Khuynh hùng hổ tiến lên dang tay chắn trước người Huyết Kiệt Boan.
"Này, tao biết mày muốn gì. Nhưng mà tao sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."
Vô Tâm dõng dạc, vênh mặt cắt ngang.
"Thì sao? Ngươi không thể cản được ta. Và hắn cũng vậy."
Hách Soãn Khuynh cứ bước lùi lại, anh không sợ hãi nhưng có một sức ép gì đó đã khiến anh không thể dừng chân.
Huyết Kiệt Boan từ từ lùi về, anh cũng có cảm giác bị bức ép. Chợt Vô Tâm đứng khự lại, hắn vô tư chìa tay ra hứng lấy giọt nước mưa.
"Ồ, mưa rồi!"
Vô Tâm dứt điểm phi thẳng đến trước mặt Huyết Kiệt Boan. Hách Soãn Khuynh vội vàng tung võ cản hắn lại, từng cú cước quyền vung ngang vung dọc, đấu đá trực diện với Vô Tâm. Huyết Kiệt Boan bỗng thấy trong lòng có chút sợ hãi, anh hét lớn cố cản Hách Soãn Khuynh lại.
"Đừng đánh nữa, Soãn Khuynh, ngươi không đánh được hắn đâu."
Nhìn Hách Soãn Khuynh vẫn ngang bướng chống trả bằng những cú thủ thế chắc nịch. Không có bất cứ một đòn tấn công nào đến từ anh, dần dần những thế thủ cũng đầy sơ hở.
"Hách Soãn Khuynh!"
Huyết Kiệt Boan như lường trước được mối nguy hiểm, anh tung ra một quả cầu lửa màu đỏ bao trọn lấy Hách Soãn Khuynh. Vô Tâm vừa hay bắn ra một tia sét màu vàng, phá vỡ vòng bảo vệ đỏ lừ ấy. Huyết Kiệt Boan giật thót chạy tới túm chặt cánh tay Hách Soãn Khuynh cố dật ngược anh ta lại. Mặt mày cau có miệng mở lời trách mắng, Huyết Kiệt Boan bỗng nói hết tiếng lòng ra.
"Ngươi bị điên sao, hắn có ma lực.. còn ngươi thì có cái gì. Đấu với hắn khác nào tìm đường chết!"
Những hạt mưa thưa thớt rơi xuống, Hách Soãn Khuynh nhìn Huyết Kiệt Boan với đôi mắt u uất, sâu thẳm. Anh bất lực thét lên trong vô thức.
"Nhưng hắn ta muốn hại anh!"
Vô Tâm sững sờ khi nghe Hách Soãn Khuynh nói, bàn tay anh run run làm tia sét vàng bị nhiễu sóng tắt lịm đi.