Bông tơ đỏ bên ngoài lồng kính tụ lại thành con chim phượng hoàng. Lông của nó mềm mượt bóng loáng màu lửa. Nó mở lờ mờ cặp mí mắt, vươn cánh ưỡn ngực duỗi chân đầy mệt mỏi.
"Khỉ thật, linh hồn mỏng manh, sức mạnh cũng thế, cũng yếu ớt."
Phượng hoàng ngán ngẩm, buông tiếng thở dài nặng nề. Nó buồn phiền rũ cánh trùm lấy lồng kính có chứa ngọn lửa đỏ bên trong.
"Tuy ta đã tỉnh dậy, nhưng làm thế nào để thoát khỏi đây mới là vấn đề nan giải nhất lúc này. Ta còn phải đi tìm cơ thể chứa linh hồn để thu hồi sức mạnh nữa. Thôi kệ đi.. nghỉ ngơi đã."
Phượng hoàng gục đầu xuống mặt kính, nó nhắm mắt thở dài một hơi rồi đánh một giấc ngon lành tới sáng.
Bầu trời xung quanh viện bảo tàng "Ngọn Lửa Ma Thuật" bỗng xuất hiện nhiều hiện tượng lạ. Giới báo chí truyền thông lại thỏa sức sáng tạo cho tin tức nhẫn tâm hỏa tái xuất giang hồ. Hàng ngàn hàng vạn đầu báo đăng bài tiên đoán về một thế giới diệt vong. Các nhà khoa học lại dùi mài nghiên cứu. Cảnh sát bắt buộc phải vào cuộc điều tra, bảo tàng bị phong tỏa.
Nhân viên lau dọn - Hách Soãn Khuynh là người đầu tiên, cũng là người duy nhất được ông quản lý chấp nhận cho ở lại, lau chùi trông giữ bảo tàng.
Buổi sáng trời trong xanh, gió mát lành, Hách Soãn Khuynh ung dung bước chân vào bảo tàng. Anh xắn tay áo bắt đầu làm việc, mới lau được sàn nhà, chùi rửa vài cái lồng kính. Tiếng ồn từ trên tầng ba dội xuống mỗi lúc một to hơn đôi lúc thì cứ rầm rầm rồi lại đập thuỳnh thuỳnh khiến anh nổi máu bực bội, sinh lòng phiền toái. Hách Soãn Khuynh bèn đi ra ngoài lôi theo vài tên cảnh sát vào trong. Anh cùng họ lò dò đi lên tầng ba xem xét tình hình. Đẩy cánh cửa sắt nặng trịch ra, Hách Soãn Khuynh chống hông, chậc lưỡi thở dài ngán ngẩm.
"Lại trộm, lại cắp rồi. Tôi không hiểu tại sao. Chỉ trong ba tiếng đồng hồ, mà căn phòng này có thể đón tiếp nhiều tên trộm đến như thế."
Đại úy Trần Duy Kiên vừa bước vào, anh lấy ra một chiếc còng tay. Vừa thong dong bắt trộm vừa ôn tồn giải thích cho Hách Soãn Khuynh nghe.
"Vậy là cậu không biết gì về nhẫn tâm hỏa rồi. Cái ngọn lửa tưởng như vô hại bên trong lồng kính kia, thực chất có sức mạnh vô cùng lớn đấy."
Ngưng lại vài giây, Trần Duy Kiên còng tay tên trộm. Anh chầm chậm nói tiếp.
"Ba ngàn năm trước, tâm hỏa tiễn gần hết các môn phái thời đó xuống địa ngục. Không những vậy, nhẫn tâm hỏa không ngần ngại chơi trò:" Trao đổi chênh lệch "với con người."
Hách Soãn Khuynh nhớn mày nhếch mép, nghe một đống nhẫn tâm hỏa gì đó xong rồi lắc đầu chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao. Anh nuốt nước bọt, xoa gáy, gãi đầu nhăn nhó.
"Nói chung là mấy tên trộm này muốn trộm ngọn lửa màu đỏ kia đúng không?"
Hách Soãn Khuynh vừa nói vừa chống tay tựa người vào cột sắt. Dây xích treo lồng kính bỗng bị tác dụng lực mà đung đưa nhẹ nhàng. Vài giây sau khi Hách Soãn Khuynh dứt lời, nắp lồng bị lệch hở ra, nhờ vậy luồng khí màu đỏ thoát ra ngoài một cách dễ dàng.
Ngay sau đó luồng khí tụ thành hồn một thanh niên trẻ có khuôn mặt điển trai, tuấn tú sống mũi cao, dáng người phong nhã kiêu hãnh. Không ai khác, người đó chính là nhẫn tâm hỏa danh bất hư truyền hay người đời gọi là ma chủ Huyết Kiệt Boan.
Chẳng ai nhìn thấy sự xuất hiện của cái hồn kia. Đại úy Trần Duy Kiên cười khà khà, nhẹ nhàng đỡ tên trộm đứng dậy.
"Họ không ăn cắp ngọn lửa thì ăn cắp cái gì chứ. Đứng trước một sức mạnh ma thuật có thể chấp nhận trao đổi vô lý như thế thì ai cũng nổi lòng tham thôi."
Huyết Kiệt Boan bay sà xuống, đứng sát vai Hách Soãn Khuynh rồi đưa đôi mắt đỏ au cứ thế chăm chăm nhìn vào khuôn mặt anh ta. Trong khi đó, Hách Soãn Khuynh vẫn còn đang vuốt gáy thắc mắc.
"Ơ nhưng mà, trao đổi chênh lệch mà anh nói.. nó là trao đổi kiểu gì thế? Có phải là đổi một cái bánh mì nhỏ lấy một cái bánh mì to hơn không? Hay là đổi một cái áo rách, lấy một cái áo sang trọng đắt tiền hơn". Hách Soãn Khuynh gãi đầu gãi tai, ngơ ngác cau mày hỏi lại.
Đại Úy Trần Duy Kiên ôm bụng cười sặc sụa, cười đến mức ho khụ khụ như người bị bệnh hen suyễn.
"Này cậu bạn, cậu hài hước quá rồi đấy. Trao đổi chênh lệch ở đây chính là nói đổi mạng người lấy vật chất. Hoặc đổi mạng người để lấy một mong muốn cá nhân. Đổi một người không đủ thì đổi nhiều người, đổi đến bao giờ đủ thì thôi."
Hách Soãn Khuynh chau mày khó hiểu bèn hỏi lại.
"Là sao cơ?"
Vừa nói, đại úy Trần Duy Kiên vừa kí đầu tên trộm vừa giải thích cặn kẽ cho Hách Soãn Khuynh hiểu.
"Ví dụ như tên này tới đây. Nếu hắn trộm được nhẫn tâm hỏa kia thì hắn có thể tùy tiện lấy đại một người lạ nào đó, để trao đổi lấy tiền chẳng hạn. Người lạ kia sẽ chết, còn tên này sẽ có vàng bạc kim cương tiền tiêu không hết cho đến cuối đời."
Hách Soãn Khuynh bắt đầu hiểu ra, anh giật thót vỗ hai tay vào nhau, kinh ngạc thốt lên.
"Ơ, nói như thế thì họ có thể tùy tiện lấy tính mạng của một người lạ mặt, để trao đổi với nhẫn tâm hỏa sao?"
Huyết Kiệt Boan tự nhiên trầm mặc, anh khoanh tay trước ngực nghiêm người đứng nghe.
Đại úy Trần Duy Kiên mím môi nghiêm túc gật đầu.
"Đúng thế."
Dứt lời, đại úy áp giải tên trộm rời khỏi phòng. Hách Soãn Khuynh đưa mắt nhìn những sợi dây xích to đùng cách mạng đang trói chặt lồng kính trong suốt. Bên trong le lói ngọn lửa ba nhánh cháy sáng rực, Hách Soãn Khuynh buột miệng.
"Ngọn lửa bé xíu thế kia, ai mà ngờ nó nguy hiểm và tàn nhẫn đến vậy. Bảo sao lại bị phong ấn ở đây."
Cánh cửa sắt khép kín lại, Hách Soãn Khuynh nhún vai thở dài đi xuống tầng hai.
Trong căn phòng ấy, ngọn lửa màu đỏ trên tay Huyết Kiệt Boan bỗng bùng lên dữ dội. Anh thầm nghĩ trong bụng.
"Không ngờ thằng ngốc đó lại có dòng máu hắc nhân. Dù sao cũng cảm ơn ngươi vì đã giúp ta thoát khỏi hộp kính phong ấn."
Quơ tay một phát anh nhẹ nhàng nung nóng chảy lồng kính, Huyết Kiệt Boan nhoẻn miệng nở một nụ cười ma mị đầy thù hận. Anh hất tay làm dây xích to đứt phăng thành nhiều mảnh nhỏ. Trừng mắt nhìn căn phòng rộng lớn, Huyết Kiệt Boan đưa tay vận khí thổi lửa vào góc tường. Cứ thế ngọn lửa cháy loang ra tứ phía, chẳng bao lâu thì thiêu rụi cả viện bảo tàng.
"Bịch!"
Hách Soãn Khuynh mệt mỏi đặt bình chữa cháy xuống đất một phát thật mạnh. Quản lý viện bảo tàng xồng xộc chạy tới trước mặt anh, khua tay múa chân chỉ chỉ trỏ trỏ ngoạc miệng ra mắng mỏ quát tháo.
"Cậu mới làm việc được bảy tiếng đồng hồ, thế mà ra cớ sự này rồi. Giờ thì hay rồi, bảo tàng cháy hết rồi. Cậu.. cậu!"
Huyết Kiệt Boan bước ra từ phía sau cây bàng lớn. Anh bình thản đứng sau lưng Hách Soãn Khuynh nhìn anh ta chống nạnh gân cổ tố chấp.
"Cậu cái gì chứ, đây là bảo tàng tự cháy. Không phải lỗi của tôi". Hách Soãn Khuynh bức xúc cãi lại.
Đại úy Trần Duy Kiên từ từ bước tới, hai tay nâng niu một con quạ đen xì, lông nó cháy khét sặc mùi xăng.
"Ông Châu, không phải do cậu ta đâu. Có lẽ là tại nó."
Huyết Kiệt Boan nghiêng đầu nhìn con quạ tội nghiệp rồi lại đưa mắt trông chờ phản ứng của Hách Soãn Khuynh.
Quản lý Châu bức xúc chạy đến nhìn con quạ bị gãy cánh đang nằm thoi thóp, lớp lông nó bết rợp vì bị cháy xém. Ông rùng mình bịp chặt mũi liên tục xua tay hất đẩy, không chịu được cái mùi xăng nồng sặc nên ông tức giận nói liên thoắng.
"Ơi trời ơi, ném đi, ném đi! Vứt bỏ nó đi! Ghê quá, kinh quá!"
Hách Soãn Khuynh nhếch mép cười trừ, vội vàng bước tới ôm con quạ vào lòng, anh kiếm cớ chuồn luôn.
"Vậy, để tôi đi vứt nó."
Chẳng cần nghe câu trả lời từ ai, Hách Soãn Khuynh ôm chặt con quạ chạy vụt đi ngay. Huyết Kiệt Boan thở dài hóa khói đỏ bay theo Hách Soãn Khuynh.
Vừa chạy trốn tới gốc cây phượng ở công viên, Hách Soãn Khuynh đặt con quạ lên ghế đá. Huyết Kiệt Boan cũng vừa hay tới nơi, anh nhíu mày nhìn Hách Soãn Khuynh cẩn thận lật dở từng phiến lông lên lại còn cúi đầu thì thầm với con quạ.
"Mày có đau không, để tao tìm thuốc về băng bó cho mày nha. Ở đây chờ tao đấy."
Hách Soãn Khuynh vừa đi thì toàn thân Huyết Kiệt Boan bốc lửa dần dần tiêu biến. Anh thở dài bất lực, chỉ đành cắn răng bấm bụng biến thành khói đỏ chui vào cánh tay con quạ. Sau khi trị thương xong, đôi mắt quạ chuyển màu đỏ. Lông không còn đen tuyền nữa, nó biến thành màu lửa cam sáng bóng óng mượt. Huyết Kiệt Boan thở dài ủ rột vỗ cánh bay đi.