Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 50: Con không thể gϊếŧ người, càng không thể ngồi tù.



Edit: Dĩm

Bác sĩ ngăn hắn lại với vẻ không tin tưởng: "Cậu không biết xấu hổ khi nói ra những điều đấy à? Sao lại có thể nói ra những loại lời này! Cô bé ấy còn nhỏ, nếu không lầm, giống sinh viên đại học, cậu đây là đang hủy hoại cơ thể của cô bé! "

"Đừng tưởng rằng cậu là đàn ông, về phương diện này có thể chiếm thượng phong. Muốn cô bé ấy chết thì cứ nói thẳng! Nếu cô bé đó chết ở đây, đến lúc đó ngồi tù vẫn là cậu! "

Từng lời từng câu từng chữ của nữ bác sĩ cứ quanh quẩn trong đầu hắn, vẻ mặt dại ra nhìn về phía trước.

Hồi lâu, hắn quay đầu lại nói: “Cô ấy sẽ chết?”

Lời nói vô cảm, từ giọng mũi nói ra, nữ bác sĩ không thể tin được.

"Rốt cuộc cậu đem cô bé thành bộ dạng gì! Cậu không biết rằng quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ quá mức có thể chết người sao? Cậu sẽ làm cô bé ấy mắc ung thư. Tôi không cần biết cậu đã tiêm cho cô ấy loại thuốc gì, nhưng tôi khá chắc chắn nói cho cậu biết, những loại thuốc đó căn bản là không thể đảm bảo tốt cho sức khỏe! ”
Bàn tay đang chảy máu dần dần siết chặt, nắm chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc.

Dưới chân hắn có thứ gì đó nhỏ xuống, bác sĩ cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ phát hiện bàn tay được băng bó của hắn đã bắt đầu rỉ máu, miếng gạc đã nhuốm đỏ một mảng.

Nữ bác sĩ kinh ngạc mở to hai mắt , vội vàng kêu mấy cô y tá bên trong đi ra: "Mau lấy băng gạc băng bó cho cậu ấy! Ở đây còn có người bị thương!"

——

 Sau khi thả lỏng cơ thể, cô mở to mắt, lại không nghĩ đến mình đang ở trong bệnh viện.

Đôi mắt đã mở to của Lâm Ấm lại muốn nhắm lại.

Tại sao lại ở bệnh viện? Tại sao không để cô chết đi.

Cô chỉ thiếu một bước nữa là có thể chết rồi.

“Không được nhắm mắt!” Giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai, vẫn là giọng ra lệnh quen thuộc đó.

Nhưng cô không nghe nhầm sự run rẩy trong giọng nói này.
Lâm Ấm ngơ ngác xoay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe.

Màu đỏ này không phải bạo ngược mà có, mà là khóc ...

Nước mắt còn chưa kịp thấm khô, Lâm Ấm đồng tử giãn ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn khóc?

Hắn thế nhưng sẽ khóc?

Cô nghĩ hắn là một con quái vật không biết cảm xúc.

Nghĩ lại, khóc thì cứ khóc đi, xứng đáng.

Cô giật giật khóe miệng, từ trong giọng nói khàn khàn nói ra một từ: “Vui không?”

Tay Hà Trạch Thành đột nhiên run lên, sau đó hắn nghe thấy cô nói với chính mình: “Tất cả đều là nhờ anh ban tặng, tại sao lại khóc? Người nên khóc không phải là anh. "

Cô không quan tâm chút nào đến việc hắn có thể đe dọa bản thân mình nữa, bây giờ cô như thế này, chính là mối đe dọa lớn nhất đối với hắn.

Môi Hà Trạch Thành bắt đầu run rẩy, thậm chí toàn thân cũng bắt đầu run lên.
Hắn sợ hãi, cô nhìn ra được.

Cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, một nữ bác sĩ trung tuổi bước vào, bà thở phào khi thấy cô đã tỉnh.

“Cô gái, cô đã ngủ bốn ngày, may là đã tỉnh!”

Bốn ... bốn ngày?

Lâm Ấm nghi ngờ hỏi: "Tôi đã ngủ lâu như vậy sao?"

"Thần kinh suy nhược, cơ thể bị thương. Đến bây giờ có thể tỉnh là tốt lắm rồi." Bác sĩ bước tới, liếc Hà Trạch Thành một cái, trên mặt không có hảo cảm.

“Nếu tỉnh rồi có thể dậy ngồi ăn chút gì đó, những ngày này dựa vào dung dịch dinh dưỡng không phải là cách hay, tạm thời chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, cô bé muốn ăn gì?”

Lâm Ấm lắc đầu:“Tôi không đói, cảm ơn. ”

Cô không hề có cảm giác thèm ăn, thậm chí còn muốn từ bỏ chính mình.

Hà Trạch Thành đứng dậy, nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu: “Em nhất định phải ăn cơm, đợi ở đây, không được phép đi đâu!”
Lại là giọng điệu ra lệnh, hắn thật sự coi chính mình là người giám hộ của cô sao?

Sau khi Hà Trạch Thành rời đi, Lâm Ấm hỏi bác sĩ: “Anh ấy đã ở đây bốn ngày rồi sao?”

Nữ bác sĩ gật đầu: “Vẫn ở đó suốt, vết thương trên tay cũng băng bó đến ba lần. Cậu ấy không nghe ai, chúng tôi cũng đã tận lực, chỉ có thể nói rằng cậu ấy xứng đáng bị như vậy. ”

Hì, cô cũng nghĩ vậy.

Xứng đáng.

Hắn xứng đáng bị như vậy.

Nữ bác sĩ ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc nhìn cô: “Cô gái, tôi hỏi cô một câu, cô phải trả lời thật lòng.”

Lâm Ấm gật đầu nhìn nữ bác sĩ.

"Cô và người vừa ra ngoài có quan hệ gì? Tôi sợ rằng thương tích của cô là do cậu ấy." Nữ bác sĩ nói qua, dáng vẻ nghiêm nghị cũng có chút uy nghiêm.

"Nói ra, tôi sẽ bảo vệ cô. Ở góc độ cũng là phụ nữ, tôi có thể giúp cô gọi cảnh sát. Cô tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm. Đừng lo lắng."
Lâm Ấm tay khẽ run.

...

Ngay khi Hà Trạch Thành bước ra, điện thoại trong túi hắn vang lên.

Hắn lấy nó ra, nhìn xuống, dãy số xa lạ mà quen thuộc.

Rung lên ba lần, mới ấn xuống, giọng nói thờ ơ, ngữ khí không tốt: “Chuyện gì?”

Một giọng nữ sắc bén từ đằng kia truyền đến.

“Con uống thuốc chưa!” Giọng điệu hùng hổ ra lệnh cho hắn: “Con nhất định phải uống thuốc cho mẹ! Bác sĩ Trần nói với mẹ rằng một tháng rồi con chưa uống thuốc, thuốc cũ vẫn chưa uống hết. Con phải uống thuốc ngay co mẹ."

Đôi môi mỏng châm biếm mà nói: "Bà dựa vào cái gì mà quản tôi, bà cho rằng bà là ai?"

"Tôi là mẹ anh! " Bên kia nổi giận gầm lên một tiếng, cơ hồ muốn phá thủng màng nhĩ, hắn lại vẫn là thờ ơ.

"Uống thuốc cho mẹ, con không uống thuốc là muốn gϊếŧ mẹ sao? Còn suy nghĩ muốn gϊếŧ ai hả?"
"Mẹ đã tận lực trốn tránh con, con muốn gϊếŧ mẹ, là mẹ có lỗi với con, nhưng con cũng không thể đem cuộc đời mình ở trong tù! Con không được gϊếŧ người, càng không thể ngồi tù! ”