Giữa đàn ông và phụ nữ luôn có người thứ ba xuất hiện, dù hôn nhân có trói buộc hai người, cũng không thể tránh né ảnh hưởng bởi sự tồn tại của người kia.
Du Hướng Y nghĩ, giờ phút này, cô thật sự là một cô bé Lọ Lem, bước vào một thế giới vô cùng cuốn hút làm người ta mê đắm.
Sau đó, sa vào không muốn bước ra, nếu như đây là nằm mơ, cô cũng muốn mơ mãi.
Biến thành hoàng hậu của hắn, sau đó xây dựng nên một gia đình hạnh phúc, cô muốn tranh giành, tâm tư cố chấp cho rằng, đó không phải ý định xấu, cô biết rõ, vào giây phút họ gặp nhau, có sự chung tình từ hai bên, cô… không nên thuộc về người thứ ba.
Cô thất thần cắn môi, âm thầm tự nói với mình, mình không hề sai.
“Vào đi.” Hắn mở cửa, quay đầu nhìn về phía cô, môi cô hơi nhợt nhạt, còn có vẻ lo sợ, quần áo mỏng manh cô mặc trên người thậm chí còn có vẻ đau đớn không nơi nương tựa.
Hắn khẽ thở dài trong lòng, dịu dàng dắt tay cô.
_
“Lạnh không?”
Úy Hành Vân lên tiếng đã tác động tới cô, thân thể Du Hướng Y chấn động, cúi nhẹ đầu, nói: “… hơi lạnh.”
Thật ra, cô rất lạnh, cả người đang run rẩy, chuyện chuyển biến quá nhanh, mới vài phút trước cô còn phải đối mặt với một lão già bỉ ổi, vậy mà bây giờ đứng trước mặt cô lại là một người đàn ông có thanh danh hiển hách của thành Bắc Kinh, cô sợ, sợ ảo ảnh biến mất, hắn lại trở về bên vợ, bên con trai hắn, sau đó ném cô sang một bên, không buồn quan tâm ngó ngàng.
Nếu hắn chưa từng xuất hiện, cô sẽ không có niềm mong đợi, nhưng hôm nay hắn thật sự đã xuất hiện, ngoài việc đi sát theo hắn, nắm chặt hắn, cô không muốn nghĩ gì nữa, nguyện từ bỏ tất cả…
“Vào đi.” Hắn không tự chủ xoa xoa mái tóc cô, thấp giọng nói.
Nghiêng người cho cô vào, Du Hướng Y rón rén đi vào phòng, đập vào mắt cô là nội thất được bài trí và thiết kế vô cùng xa xỉ, làm cô nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây là căn hộ cao cấp thuộc hạng nhất nhì thành phố, mỗi một thiết kế nội thất trong phòng đều được làm nên từ đôi bàn tay của những chuyên gia, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là hàng thủ công nhập khẩu từ Italy, tinh xảo trang nhã, rất có phong cách.
Đây là một cung điện, trong mắt Du Hướng Y, sức nặng của sự tôn quý trong căn hộ này đủ để làm cô ngất.
_
Cô chỉ có thể ngây ngốc đi theo Úy Hành Vân ngồi trên ghế sa lông, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
“Nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Hắn ôn hòa hỏi, chống lại ánh mắt mất đi tiêu cự của cô.
“Em… Bố em mất khi em còn nhỏ, năm ngoái mẹ em mắc bệnh bạch cầu, bác sĩ nói nếu không phẫu thuật… Cũng chỉ sống được nửa năm…” Cô vặn vẹo bàn tay, cúi đầu nhìn sàn nhà, đôi mắt hơi đỏ lên, “Còn em trai em, nó còn nhỏ, không đủ tiền đóng học phí cho nó học trung học, khi bố em mất không để lại cho chúng em cái gì, tất cả chúng em đều phải tự làm, bây giờ chỉ có mình em mới có thể làm cái gì đó, chi phí cho mẹ em phẫu thuật quá cao, ngoài… ngoài cách đi kiếm tiền nhanh nhất ở ‘Dạ Sanh’ ra, em không thể nghĩ ra cách gì khác… Thật sự, thật sự không còn cách nào…”
Hắn hơi thất thần yên lặng nhìn cô chăm chú, nhìn dáng vẻ mềm mại yếu đuối và khuôn mặt che kín nước mắt của cô, lướt qua cô, hắn hoảng hốt nhớ tới cảnh vài năm trước mình đang nhìn mẹ nhắm mắt, mất đi hô hấp tại phòng bệnh, từ khi hắn có ý thức, hắn nhớ mình chưa bao giờ khóc, từ nhỏ hắn đã thể hiện mình khác với những bạn cùng tuổi, có đầu óc kinh doanh, đã trưởng thành dưới phương pháp giáo dục khoa học, càng có thêm lý trí kiên định và suy nghĩ hướng nội. Hơn nữa bố hắn mất khi hắn còn nhỏ, sinh ly tử biệt với hắn chỉ là chuyện xưa, không đủ chân thật, cho đến ngày đó, hắn nhìn thấy mẹ mình yếu ớt, nụ cười trên môi dần mờ nhạt, tiếng nói của mẹ ngày càng nhỏ, bàn tay nắm tay hắn dần dần mất đi nhiệt độ và sức lực…
Hắn trưởng thành, bận rộn với nhiều việc… việc học, bận rộn với việc.. việc làm ăn, bận rộn với việc… Phát triển sự nghiệp, khi đó hắn chỉ cảm thấy tất cả khí lực đều muốn dùng để rong ruổi chốn thương trường, không dành nhiều thời gian cho mẹ, còn chưa kịp hiếu thuận với mẹ, sau đó, hắn đã chiếm được tất cả những gì mình muốn, lại mất đi người mình cần quý trọng nhất.
Cảm giác mất đi người mẹ hắn đã trải qua, từ đó khó quên.
“… Em bao nhiêu tuổi?”
Du Hướng Y nhỏ giọng trả lời: “Hai mươi mốt.”
Nghe vậy, tim hắn không khỏi đập mạnh và loạn nhịp, bốn năm, lúc ấy hắn cũng ở tuổi này, hăng hái, nhiệt huyết, tựa như không điều gì có thể làm hắn lưu luyến.
Ánh mắt hắn dần quay lại, hoàn hồn nhìn về phía cô, thấy hốc mắt cô đo đỏ đang nhìn hắn, phảng phất có chờ đợi, cũng có mong muốn.
“Sẽ không có chuyện gì… em yên tâm, anh đã nói anh sẽ giúp em là không nuốt lời.” Úy Hành Vân vô thức nhẹ giọng hứa hẹn, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Du Hướng Y thất thần nhìn chăm chú vào gò má hoàn mỹ trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, không cách nào tự kềm chế mà sa vào con ngươi u ám không rõ nông sâu của hắn, trái tim nhảy lên thật mạnh, không thể ức chế, cô không thể tự chủ mà dựa người vào ngực hắn, nắm chặt vạt áo của Úy Hành Vân không muốn buông ra.
Cái ôm ấp áp đột ngột làm hắn không khỏi vui mừng, Du Hướng Y ôm hắn rất chặt, cô vẫn còn run rẩy, không hiểu sao hắn lại nhớ tới cái ôm có chút hờ hững, lạnh nhạt, Nhiễm Tô rất ít khi chủ động ôm hắn, cũng như hắn cũng rất ít khi động tình với vợ mình, chỉ vì họ đều là những người rất lý trí.
Mà vào giờ phút này, không hiểu sao hắn lại nhớ tới cái ôm của Nhiễm Tô, có một khoảng cách rất nhỏ, thanh thanh đạm đạm, hắn còn chưa kịp cảm thụ, mà cũng không muốn cảm thụ, hắn là hắn, cô là cô, không biết tại sao, hắn chưa từng đặt họ vào cùng một chỗ, cho dù họ đã sớm thành vợ chồng.
Cái ôm vào giờ phút này, thật ấm áp, thật tình cảm, làm hắn thất thần mê hoặc.
Giơ tay lên, Úy Hành Vân vuốt ve sợi tóc của Du Hướng Y, rất nhẹ rất dịu dàng.
Nhận được hồi đáp, lòng Du Hướng Y không còn thấp thỏm, hắn tựa như kỳ tích trong cuộc đời cô, cô muốn nắm lấy nó thật chặt, cho dù là vợ của hắn, cô cũng không muốn cho.
Cô nhẹ nhàng lui về phía sau, có chút thẹn thùng nhìn gương mặt hắn, cô nhìn chăm chú vào đôi môi mỏng khêu gợi như đang chờ cô đến gần.
Môi họ tiến lại gần nhau, rất gần, rất gần.
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại di động vang lên từ trong túi của hắn, hắn thu hồi tầm mắt, hôn một cái lên mặt cô, đi ra ban công nhìn thông báo cuộc gọi, ấn nút nghe.
“… Nhiễm Tô.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhàn nhạt, thong thả: “Hành Vân… anh đang bận à? Em có chuyện muốn nói với anh, đêm nay anh bận đến khi nào? Em chờ anh về…”
Hắn im lặng hai giây, trầm thấp lên tiếng: “Không cần chờ anh, Nhiễm Tô, hôm nay anh sẽ về rất muộn.”
Đầu dây bên kia cũng yên lặng mấy giây: “Được rồi, lúc khác nói chuyện.”
“Ừ.” Hắn lên tiếng.
Sau đó, hai bên treo máy cùng lúc.
Trong biệt thự tinh xảo sang trọng của Úy gia, Nhiễm Tô lẳng lặng đứng trên ban công phòng ngủ, có chút thất thần.
Cô nghĩ, mấy năm này hắn quá bận rộn công tác, hôm nay cũng vậy, thậm chí còn không kịp về sớm một chút để nghe tin tốt từ miệng cô.
Có điều ngày mai nói cũng được, cô chỉ muốn cho hắn biết sớm một chút.
Họ… sau mấy tháng nữa sẽ có một cô con gái đáng yêu.
Con trai họ cũng có một cô em gái khi nó năm tuổi.
Nhưng hắn nói, hắn sẽ về muộn, hắn không để cô chờ hắn…
Cô than nhẹ một tiếng, quay về phòng ngủ nằm lên giường, từ từ yên tĩnh nhắm mắt lại, trong đầu lại không khỏi tưởng tượng ra thế giới có bộ dạng của cô con gái nhỏ, có lẽ nó sẽ có ánh mắt của cô, sống mũi của hắn, đôi môi của cô, dáng người hoàn mỹ của hắn, mang theo nụ cười đáng yêu ngây thơ, thân thể nho nhỏ rúc mình trong ngực họ…
Giờ phút này, Úy Hành Vân cầm điện thoại di động không hề biết vợ hắn muốn nói với hắn điều gì, cũng không biết đến cảnh tượng trong đầu vợ hắn.
Hắn chỉ cảm thấy bực bội và bất an, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh của Nhiễm Tô dường như còn lượn lờ bên tai hắn, hắn xoay người, chống lại một đôi mắt đang nhu tình nhìn hắn chăm chú.
_
Hơi ngẩn ra, hắn ấn một dãy số.
“Anh? Sao thế, hôm nay không được em tiếp nên rất nhàm chán đúng không?” Đầu dây bên kia là giọng nói vui cười trêu chọc của Úy Mặc Hiên.
“Úy, Mặc, Hiên, em còn nói! Hẹn anh ra ngoài mà lại quên mất, chạy đến Châu Phi để săn bắn đông vật hoang dã! Nhà nhiếp ảnh Úy đúng là quá nể mặt anh trai mình!” Úy Hành Vân hừ lạnh một tiếng, khóe miệng vẽ nên một nụ cười nhạt.
“Anh à… không phải em hiến thân vì nghệ thuật đó sao! Hơn nữa, đã lâu rồi anh không đến ‘Dạ Sanh’, em đây chỉ tạo cơ hội cho anh thư giãn thôi mà, đừng có cả ngày vùi đầu vào phát triển sự nghiệp, Úy gia nhà chúng ta cũng đủ tiền rồi, cái gọi là khiêu chiến với công việc của anh em không thể hiểu nổi.”
“Dạ Sanh” … Du Hướng Y…
Úy Hành Vân giãn đôi lông mày, ánh mắt u ám dần nhu hòa, thanh âm hơi trầm thấp mất tiếng.
“Úy Mặc Hiên.”
Đây là lần thứ hai anh trai gọi tên đầy đủ của hắn, ở đầu dây bên kia, lòng Úy Mặc Hiên vô thức nhảy dựng lên: “Anh?”
_
“Tình yêu, anh vẫn cho là nó không tồn tại trên thế giới này. Mặc Hiên, dường như anh yêu một cô gái.”
“Người ấy… là chị dâu?”
Úy Mặc Hiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc, rốt cuộc anh trai đã yêu chị dâu, đối với vợ chồng đã kết hôn bốn năm cũng nên có được tình yêu đó.